Page 114 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 114

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
              Một chút choáng váng, một chút nghèn nghẹn trong tim không thể
           nào giải thích, bạn qua đời mà cứ ngỡ như giấc chiêm bao. Xin được nhắc
           lại những tháng năm đầy ân nghĩa của riêng mình khi tôi quyết tâm chọn
           nghề dạy học:
              Tháng 12 năm 1970. Mùa đông đến sớm nên trên những cánh đồng
           hoa lau nở trắng đã lãng đãng sương mù. Nơi tôi “khởi nghiệp” là một
           ngôi trường mới vừa hình thành nằm ven tỉnh lộ, lúc bấy giờ, nhà cửa,
           dân cư rất còn thưa thớt. Con đường từ Cần Thơ đến Ô Môn  dằn xóc,
           khói bụi mịt mù, chưa được hai mươi cây số mà gần trọn tiếng đồng hồ
           mới tới. Trường có cả cấp 2, 3, mang tên TRUNG HỌC PHONG PHÚ. Bỏ
           lại sau lưng bao nhiêu vất vả, bao nhiêu điều trăn trở trên một quê hương
           đang chìm trong khói lửa, tôi đã sống ở đây những tháng ngày vô cùng
           hạnh phúc. Thời chiến, học trò đi học tuổi tác thường không chính xác,
           vì thế thầy trò chênh lệch nhau chừng dăm ba tuổi, thậm chí có em mới
           học năm cuối cấp hai mà đã lập gia đình! Trong khi đó, thầy cô giảng
           dạy đa số đều độc thân: Lê Hùng Dũng, Khưu Ngoán,Trần Quốc Mậu,
           Huỳnh Kim Chi, Huỳnh Trung Dung, Nguyễn Văn Thọ, Trần Thị Ngọc
           Mai, Đỗ Quang Châu, Thái Kim Phụng, Trương thị Thu Cúc, Thạch Ngọc
           Hải, Nguyễn Đăng Hòa, Vũ Lâm Tùng, Đào Văn Ưu,Thái Gia Hưng, Trần
           Nhựt  Hưng,  Trần  Văn  Đông,  Biện  Thị  Thưởng,Phùng  Thành  Nghiệp,
           Lê Phước Nghiệp…. Bao nhiêu nhân sự đã đủ lực để chúng tôi tạo nên
           một dàn “đồng ca” có hạng của tỉnh Cần Thơ thuở đó!. Đối với học sinh,
           có lẽ vì khoảng cách tuổi tác ngắn ngủi, các em cũng có những nghĩ suy,
           mơ ước như chúng tôi, nên thầy trò rất dễ gần nhau.
              Tôi và Dũng gắn bó với nhau còn bởi phong trào văn nghệ, báo chí
           sôi nổi của Trường Trung học Phong Phú. Chỉ cần một cây guitar, Dũng
           có thể tập cho cả mấy chục lớp các tiết mục văn nghệ. Khi tôi dàn dựng
           kịch thơ, thì Dũng tập cho học sinh bài “Tiếng sáo thiên thai” để kết hợp
           trong vở kịch “Một chút lòng quê”. Vậy mà anh chị em chúng tôi dám tổ
           chức văn nghệ gây quỹ giúp đồng bào miền Trung trong lũ lụt, đi trình
           diễn giao lưu với các đơn vị bạn khắp nơi. Một trong những điều làm cho
           thế hệ học sinh Trung học Phong Phú nhớ nhất là phong trào Văn nghệ-
           Báo chí của nhà trường vô cùng sôi nổi. Thời ấy, cứ mỗi lần tết đến, thì
           trong tất cả các trường Trung học ở Cần Thơ, họa chăng chỉ có Trường
           Trung học Tổng hợp Phan Thanh Giản là xuất bản được báo xuân. Thế
           mà, một trường Trung học thuộc hàng “sinh sau đẻ muộn”, lại “cư trú ở
           một vùng quê nghèo - là Trường Trung học Phong Phú - mà có thể xuất

                                         117
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119