Page 116 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 116

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           Kim Phụng (và còn ai nữa?) đã trở thành thiên cổ… Dũng về công tác
           tại Trường Trung học Chợ Mới (An Giang) cho đến lúc nghỉ hưu. Khoảng
           năm 1980, nhớ bạn, nhớ trường, tôi có viết một bài thơ khá dài tặng
           Dũng. Bài thơ đăng trên nhật báo Cần Thơ. Tôi cắt trang báo, gửi cho
           Dũng theo đường bưu điện. Về sau, muốn tìm lại thì không còn bản thảo.
           Dũng cho biết còn giữ bài nầy và cả nhiều bài khác của tôi, hôm nào ghé
           Cần Thơ sẽ mang theo.
              Con  đường  Chợ  Mới  không  xa  nhưng  đã  nhạt  nhòa  ký  ức.  Tháng
           5/1972, tôi và Dũng đi Honda về đó. Đến Long Xuyên, phải qua “bắc”
           An Hòa rồi đi chừng vài chục cây số nữa mới đến nhà anh. Con đường
           nhỏ, nhưng râm mát những hàng cây và thật bình yên trong thời khói lửa.
           Bỗng dưng tôi thèm một chỗ dừng chân. Dũng rủ tôi cùng xin chuyển về
           đây dạy học. Anh em tôi còn có cả tham vọng mở một trường tư thục ở
           nơi nầy! Nhưng cái mơ ước lãng mạn mà không kém phần ngông nghênh
           đó cũng nhạt phai cùng năm tháng. Chỉ còn hẹn gặp lại trong những lúc
           hàn huyên để nhắc về trường xưa, lớp cũ… Thế mà…
              Nghe tin Lê Hùng Dũng mất, tôi cố gắng nhớ lại bài thơ. Tuổi càng
           cao thì trí nhớ càng sa sút. Cả bài, chỉ nhớ hai câu cuối mà thôi:
              Dũng ơi, “Đoản khúc rời” xuân ấy.
              Trang  “Đuốc Hồng” kia phủ bụi rồi.
              Mà thôi, tôi muốn quên bài thơ cũng như muốn quên đi quá khứ,
           quên những năm tháng nhiệt tình sôi nổi của tuổi thanh niên để khỏi nhớ
           về những người bạn cũ. Có lẽ như thế, ta sẽ bớt cô đơn, bớt buồn trong
           buổi tàn niên. Cố nhân ơi, xin xem mấy dòng tâm sự ngắn ngủi nầy như
           những lời ai điếu…

                                                     Cần Thơ, ngày 17/11/2016

              *Sau ngày Lê Hùng Dũng mất, chị Ngọc Thúy- người bạn đời của anh-
           khi sắp xếp lại hồ sơ, sổ sách, đã tìm được bài thơ cũ cắt trên tờ báo mà
           tôi đã đưa cho Dũng năm nào. Chị đã gởi xuống Cần Thơ cho tôi. Đọc lại
           bài thơ, càng nhớ bạn, nhớ đồng nghiệp và nhớ biết bao những học sinh
           của ngôi trường Trung học Phong Phú ngày xưa.






                                         119
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121