Page 104 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 104
GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN
Ông ngỡ ngàng nhìn lên những cành ô môi đang mang
đầy ắp những bông hoa màu tím hồng, cái màu tim tím,
hồng hồng rất đặc biệt chỉ có ở hoa của loài cây này mà
thôi… . Mấy ngày nay ông buồn lắm, không thể tâm sự
với ai. Nhất là vào những ngày rảnh , ông nói ông cần đạp
xe để thể dục và như thế ông đạp xe lang thang từ sáng
đến giờ. Ông cố tình đạp xe vào những con đường nhỏ,
vắng và còn nhiều cây xanh nhất.
Vừa vào đến đầu con đường lạ, ông gặp một người
phụ nữ trạc tuổi mình và trông quen lắm, người này cũng
đạp xe đạp trước ông một quãng, im lặng quay mặt nhìn
ông ngầm ra hiệu như muốn ông đi theo… . Và đến lúc
ông tình cờ tìm được cây ô môi này ở ven đường thì
người đó đã đi đâu mất… . Thôi kệ, ông tự nhủ, mình sinh
ra ở miền đất này làm sao đi lạc cho được. Dù giờ chỉ mới
gần mười giờ sáng nhưng tiết trời đầu tháng ba của
phương Nam đã hanh khô và nhiều nắng, thân cây tội
nghiệp đứng bất động như buồn rưng rức dưới cái nắng
đã bắt đầu chói chang… . Cái dáng cây ô môi như cam
chịu, như một người chấp nhận hình phạt (!?) để trả một
món nợ tình nào chăng ? Nên cây đã đứng đó, mang trên
mình những chùm hoa với một màu tím hồng buồn da
diết… . Nhìn cây ô môi, ông chợt liên tưởng đến… mình,
vì chính ông cũng đã mang nặng một mối tình buồn… .
* * *
Sau Tết năm trước không lâu người ấy và ông tổ chức
một chuyến về quê. Lúc xe đi vào rồi xuyên ngang qua
101