Page 108 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 108
GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN
hồi lâu, nàng bổng dưng như trở lại thời tuổi thơ, nói để
nàng… leo lên cây hái trái cho ông. Ông cười xòa, nói chỉ
vì thích màu hoa đặc sắc, đậm đà của cây ô môi thôi.
Nghe như vậy, nàng mới nhắc ông nhớ rằng hai người
còn đến thăm vườn thanh long ruột đỏ. Ông như bịn rịn
với một người thân, từ từ rời gốc cây, nói với nàng rằng
mùa hoa ô môi sang năm mình sẽ lại về đây nữa. Vòng vo
một chút, hai người đến nơi tiếp theo như dự định, nàng
cho biết đây là ngôi vườn mà trong lần về quê năm trước
nàng đã đến để xin mấy nhánh thanh long ruột đỏ, sau đó
cực nhọc đem về thành phố theo lời yêu cầu “đáng ghét”
của… ông. Biết người ta trách yêu, ông mỉm cười đáp lại
bằng một cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng . Cả hai cùng ngồi
xuống dưới tán cây gòn, trên một băng ghế đơn sơ bằng
một thân cây, có lẽ chủ vườn làm ra để ngồi nghỉ tay khi
chăm sóc vườn cây. Giờ nàng mới nói với chất giọng
thiên phú trong vắt và… ngọt ngào:
- Ba và má em không còn, lần này đưa anh về đây là có
thêm ý gì nữa anh biết không?
Dù thỉnh thoảng cũng được nàng khen là thông minh,
nhưng lần này tuy lờ mờ đoán được nhưng ông tần ngần
suy tư rồi… im lặng ! Ông chỉ biết nhìn nàng và chờ đợi lời
giải thích, vì ông đoán đây sẽ là một vấn đề hệ trọng ! Vẫn
với giọng nói trong trẻo đầy sức sống như từ đầu đến giờ
(nhưng có phần chậm rãi) nàng tiếp:
105