Page 228 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 228
GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN
Nữa đêm về sáng: Chỉ nghe tiếng nói đem lòng nhớ thương
Tôi qua Mỹ chỉ có hai cha con. Người bạn đời thì đã xuất gia từ năm
1999, nên còn ở lại VN. Cuộc sống và việc làm bên Mỹ quả là hơi quá
sức chịu đựng. Lúc nầy tôi đang ở vùng Santa Ana một mình với người
chị bà con. Sau những ngảy giờ làm việc thâu đêm suốt sáng, nhưng khi
rỗi rảnh nghỉ ngơi cũng thấy cô đơn trống vắng. Có được người trò
chuyện tâm sự cũng phần nảo khỏa lấp sự trống vắng đó. Tôi nghĩ: Còn
nhỏ ở nhà với Mẹ, lớn lên ở cùng với Vợ, vắng vợ ở cùng con gái, Ở xa
con gái thì nhờ bạn gái.
Cô bạn đã gỏ cửa đúng lúc vào cõi lòng tôi.
Lúc đấy tôi làm việc ca đêm. Sau 12 giờ đêm là giờ tương đối rỗi rãnh.
Hầu như mỗi đêm cứ sau 12 giờ là hai người điện thoại liên lạc. Cô nầy
có giọng nói thật êm dịu, ngọt ngào, nhất là câu mở đầu : “Anh đó hả?”
nghe như mật rót vào lòng. Các cuộc nói chuyện kéo dài có khi đến cả
giờ, hết cả giờ nghỉ giải lao. Cô ta thật tâm lý, biết quan tâm đến từng
chi tiết nhỏ nhặt trong đời sống của tôi. Sự việc cứ như thế cho đến khi
có người thứ ba chen vào.: Gái một con trông mòn con mắt
Thân này ví xẻ làm đôi
Tôi ở nhà người chị con cô câu. Nhà có đất rộng nên chị ấy cất thêm
phòng cho thuê. Người đến thuê phòng đầu tiên là một thiếu nữ. Cô ấy
có dáng cao, thanh tú mặt mũi xinh xắn dễ nhìn, người Phan Thiết, chủ
một doanh nghiệp làm ăn thua lỗ vừa mới ly dị chồng với một con trai
khoảng 6 - 9 tháng tuổi. Thấy hoàn cảnh cô ấy neo đơn nên tôi giúp đở,
khi thì trông chừng cháu bé, khi phụ giúp dọp dẹp, khi giúp mua ít đồ lặt
vặt,. Cô ấy lại cũng hay gọi điện thoại cho mình lúc sau nữa đêm
225