Page 226 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 226
GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN
Thì ra để thỏa tính tò mò và tạo sự bất ngờ cho cô láng giềng ngày hôm
sau, chàng ta đã tìm đến hiệu sách để tìm thăm trước. Chàng chọn một
quyển sách và đến quày tính tiền để hỏi thăm cô chủ giới thiệu mua thẻ
gọi điện thoại.
Lòng Quan cũng thấp thỏm, trông ngực cũng đập mạnh khi tiếp xúc cô
chủ. Cô ấy vẫn dáng dấp mãnh mai, tóc cắt ngán, có high light ở phần rẽ
tóc. Nét mặt vẫn phảng phất nét thanh tú ngày xưa. Giọng nói tiếng cười
vẫn mang âm hưởng ngày xưa. Cô ấy pha trò: “Thấy mặt anh ngây thơ
vô số tội nên tôi bớt 1$ cho thẻ điện thoại. Còn quyển sách đã chọn sao
không mua luôn. Quyển sách thì không bớt giá được”.
Một ngày rất vui vẽ. Cả nhà cùng nhau ngồi trò chuyện nhắc toàn
chuyện ngày xưa, 50 năm trước đây. Được biết cô bạn sau 1975, không
còn theo đuổi việc ca hát, không còn người nắn phím so dây, và cũng
không có việc cung lỡ tơ chùng mấy ai đàn đừng SAY.
Bài hát giọng ca dĩ vãng đã kết thúc bằng một ngày rất là vui vẽ
Ma đưa lối quĩ dẫn đường
*Sẽ là một nỗi đau dằn dặt nếu không viết lên những điểu nầy. Một lỡ
làng, một lỗi lầm trĩu nặng tâm hồn. Mong một sự thông cảm thứ tha.
Đất Mỹ đó tiếp tôi không thân thiện lắm. Tôi đến Mỹ đúng vào mùa
Giáng sinh 2002, mùa giáng sinh đầu tiên trên đất Mỹ. Tôi nằm bẹp suốt
hai tuần ở Texas. Bên ngoài tuyết rơi. Trong căn phòng dưới tầng hầm,
máy sưởi mở tối đa, tôi cứ phải quấn thêm mền. Hít thở khó khăn, hỉ
mũi ra máu cục. Đi cầu thì lẫn nhiều máu tươi. Về lại Cali thì tôi phải
chịu thêm 6 tháng uống thuốc điều trị lao phổi. Phải nằm nhà chờ đợi
nhân viên ý tế mang thuốc đến nhà hàng ngày, uống thuốc trước mặt họ.
223