Page 28 - Xuan SGN 2024
P. 28
“SỨ GIẢ”
NGÀY TẾT
Ở MIỀN TÂY
T T PHÙ SA LỘC
CHỈ VỚI VÀI BA CÁI T uy nằm một góc xòe ra. Với cây cặp còn lại, tay
BÁNH PHỒNG TRÊN mâm cúng trên kia má úp hờ lên mặt bánh rồi
MÂM CÚNG ÔNG bàn thờ rước ông hơ chúng trên ngọn lửa cháy
BÀ VỀ ĂN TẾT NGÀY bà ngày 30 Tết phừng phừng. Lửa nướng bánh
nhưng dĩa bánh
thường là nhánh cây khô, tàu
30 MÀ GẦN BÍT MẶT phồng đầy vun cau, tàu dừa khô, hoặc bẹ cau
TỦ THỜ. NGƯỜI TA là “nhân vật” chính, không có bẹ dừa khô. Nhưng với má
CÚNG BÁNH ĐỂ CẦU không được trong ngày vui phải là rơm vì khi nướng nó sẽ
MONG MÙA MÀNG trọng đại nầy của người miền khiến những cái bánh phồng
TƯƠI TỐT, LÀM Tây. Cúng xong, dĩa bánh hạ thơm mùi đất đai ruộng đồng
ĂN PHÁT TÀI; CẦU xuống là tôi chực sẵn chờ má yêu dấu.
bẻ cho miếng bự, cắn nhai rôm
MONG SỰ NẢY NỞ, rốp. Nhưng tôi thích nhứt là Trên ngọn lửa đỏ lòm vờn
TRÒN ĐẦY VỀ MỌI trước đó, khi các chị sau chái múa ấy, hai cây cặp trên tay má
MẶT TRONG CẢ NĂM nhà tất bật nấu nướng các món vừa trở qua trở lại, vừa vẩy vẩy
đều nhịp cùng lúc chiếc bánh
NHƯ CHIẾC BÁNH ngon thì ngoài sân má tôi lui từ từ nở phình ra, uốn cong
NƯỚNG NỞ PHỒNG cui với mấy cái bánh phồng. mình vừa phải, tỏa mùi thơm
TRÒN TO BỰ… Má xé nhẹ rìa bánh, đặt lên nước cốt dừa. Bánh nướng như
cây cặp bằng thanh tre già, một vậy gọi nở “chuồi”, còn gọi là
đầu chẻ thành nhiều miếng nhỏ “thuốc”. Tôi băn khoăn không
gài đoạn tre ngắn cho chúng hiểu sự thần kỳ nào mà người
28