Page 85 - Chuyến đi biền biệt
P. 85
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
khoảnh khắc thời gian là một phương thuốc diệu dụng vô
song để cho tình thương càng được phát triển. Thử nghĩ
xem, con người trong vũ trụ có thân hình được uốn nắn
thật hoàn hảo với đôi mắt phía trước để chúng ta hướng
tới chứ không ngoái lại nhìn những gì buồn tủi đã đi qua.
Hai tai ở hai bên để nghe lời khen, chê từ mọi hướng,
đừng tham ưa những lời ngon ngọt mà giận hờn lời chê
trách phàn nàn. Cái miệng chỉ có một với cái lưỡi mềm
mại cốt nói một mà nghe tới hai, nói lời ái ngữ, khôn
ngoan chứ đừng dùng ỷ ngữ, nham hiểm làm tổn thương
bằng hữu, anh em. Bộ não trong hộp sọ cứng cáp vì
chúng ta cần tích lũy tri thức bên trong chứ không chỉ
chằm hăm gom góp những tài sản bên ngoài, những thứ
mà luôn bị người đời gièm pha, đánh cắp. Một cơ quan
đầy năng động và tinh xão nhất là trái tim đang thổn thức
với thời gian, nó ẩn mình trong lồng ngực để tỏa ra ánh
sáng nhiệm mầu của yêu thương và chia sẻ, những thứ
tình cảm thiêng liêng giữa những con người và muôn loài
được phát đi tín hiệu từ kho tàng sâu thẳm của cõi lòng,
do đó những gì hời hợt bên ngoài ý chừng như gió thoảng
cạnh buồng phổi đầy mệt mõi bịnh hoạn.
Tôi dành trọn ngày đầu năm để nhìn lại chính mình,
biết bao sơ hở ngại ngùng, biết bao lỗi lầm trái quái và
tự hứa ngừng lại những gì mà vô minh lôi kéo. Em ơi!
Hãy làm như vậy để sám hối hàng ngày, hàng tháng,
hàng năm thì mộng mị vu vơ không còn quấy nhiễu. Có
ai hỏi vị thiền sư nào đó rẳng, thưa ngài -Ngày nào là
ngày đẹp nhất?, không suy nghĩ thiền sư đáp gọn: -Hôm
nay.”; và người ấy hỏi tiếp rằng: “-Điều gì dễ làm nhất?”,
thiền sư cũng không cần suy nghĩ đáp lại: “-Lỗi lầm”
85