Page 86 - Chuyến đi biền biệt
P. 86
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
Tôi thắp nén nhang thơm trước bàn thờ, khói trầm
quyện tỏa lên trần nhà và theo kẽ gió bay ra khỏi không
gian nhất định. Tiếng chim đã rộn rã líu lo, những hạt
mưa vẫn còn đọng trên cành tường vi tưởng chừng như
những giọt thủy tinh lung linh dưới nắng ban mai. Buổi
sáng đầu năm thật yên lành và cảm giác tuyệt vời nhất
vẫn là sự bình an. Hôm qua khi buổi tiệc cuối năm vừa
hoàn tất và mọi người lưu luyến chia tay, em nhìn tôi và
hỏi một câu thật triết lý, rằng sức mạnh phi thường nhất
trong nhân gian là gì? giờ đây, trong sự tĩnh lặng của đất
trời, tôi xin trả lời cùng em rằng, chỉ có đức tin mới là
sức mạnh phi thường trên thế gian. Vì đức tin mà tôi đã
thắng thần chết trên biển cả mênh mông; vì đức tin mà
có mảnh đất Hiệp Chủng Quốc này đây và vì đức tin mà
chúng ta luôn là thiện hữu tri thức với nhau trong bao
kiếp kéo đến ngày nay!
Suốt chuỗi thời gian lướt qua mình đã có bao lần nổi
giận, nóng nảy và hờn oán ai không? Những cảm xúc tồi
tệ nhất đã từng chảy qua ký ức trong tôi để thành một lời
sám hối, rồi thì buổi sáng tuyệt vời này bỗng nhận được
món quà tha thứ từ ai đó thì hạnh phúc nào bằng. Trong
xã hội lu bù công việc, những bữa ăn húp vội húp vả để
đối mặt với laptop bằng cuộc chạy đua maraton bất tận
trong trường đời, dường như câu chào hỏi cũng được rút
ngắn đến vỏn vẹn chữ “Hi!” dững dưng và máy móc. Cái
khó khăn nhất trên trần gian là nỗi sợ hãi, cuộc đời ba
vạn sáu ngàn ngày vẫn sợ thiếu một giây thở ra không hít
vào, do đó mà cuộc đua vào không gian bất tận vẫn ròng
rã, miệt mài.
86