Page 13 - Me Toi
P. 13
"Mẹ tôi bây giờ đã chín mươi với những nếp nhăn nhọc nhằn hằn trên
gương mặt già nua cằn cỗi theo tháng năm, và mắt đã kém luôn mờ lệ nhắc tên
từng đứa con và ước ao trở lại quê nội ngoạị khi nằm xuống. Tay mẹ tôi đã run
không cầm được đũa để ăn, đôi chân đã yếu chậm chạp bước đi trong patio,
nhưng mẹ vẫn không yên được nỗi lo cho mấy đứa con còn lại bên kia biển
Đông...
L òng mẹ tôi đã chia hai trong nỗi sầu xa xứ, thương con mỏi mòn trên nước
ngoài, xót đoạn trường cho những đứa con còn lại quê nhà:
Bao giờ con khóc ôm chân mẹ ,
Là lúc mẹ hiền khuất chia ly
Luôn mãi đời con sầu đất lạ,
Đâu còn ai nữa dẫn con đi…!
Những năm tháng dài trong cuộc đời, tôi cũng chưa làm được gì cho chính
tôi…! Mẹ tôi cũng đã có những bước đi run rẩy, lúc nhớ lúc kh ông, lúc nói thật
nhiều, lúc ngồi yên như tĩnh tâm và nhìn đời bằng đôi mắt lạc thần cằn cỗi…!
Đời mẹ đã bao lần đi tỵ nạn Cộng Sản, chi ến tranh…!
Mẹ tôi đã không có mùa xuân…!
Mẹ, Mẹ đời con nghèo thân vất vưởng
Nợ quê hương gánh mãi tuổi xế chiều
Ba mươi năm lẻ vẫn mang hận lụy
Đời bèo trôi sông lạ tủi nhục nhiều
Mẹ, Mẹ ba mươi tháng tư rồi đấy
Thân mẹ gầy cúi mãi mỏi lưng còng
Con lưu lạc tìm đường về cố quốc
Mẹ đừng buồn, cùng đừng đứng chờ mong
Mẹ, Mẹ con quì đây, đầu vái lạy
Quay hướng nhìn con dõi mắt hướng đông
Khóc thương mẹ, tủi quê nghèo vận nước
Ước một ngày đường hoa chợt đơm bông...
Mẹ đó, con đây… Cánh tay nào vươn ra cho con nắm được tay Mẹ, trong khi
lòng Mẹ, lòng con như biển động sóng gào, và nước mắt Mẹ, nước mắt con đã làm cho
biển mặn thêm…!
Mẹ ơi…! có mùa Xuân nào sẽ đến để cho con vui hát bên Mẹ những bài ca
đồng dao quê nội xứ Bắc. Có mùa Xuân nào sẽ tới cho con được ôm chân Mẹ, để