Page 188 - Me Toi
P. 188

Đức, nhưng vì một phút phật lòng với người thượng sĩ tuyển quân chàng đã xách khăn
               gói trở về, và cuối cùng chàng đã bỏ mặc tất cả để làm đơn xin vào khoá 65D phi công
               tại Tân Sơn Nhất. Tuy nhiên mộng chàng không toại vì thiếu thước tấc tối thiểu của 1m
               60. Nguyên đành làm người lính kỹ thuật trong ngành Rada, và sống tại Bùi Phát như
               một người đứng trú mưa trong trận giông chiến tranh tàn khốc, chết thảm tang thương
               của anh em hận thù giết lẫn nhau đã và đang xẩy ra.

               Đời sống Nguyên an bình trôi với ngày hai buổi đi làm trong Ðài Kiểm báo Paris, về đọc
               sách trên gác trọ, và ăn cơm chiều với gia đình bác Huân chủ nhà.

               Chàng như đã có một thói quen hễ cứ nghe tiếng chuông là chàng gấp sách đang đọc,
               bước ra đứng bên cửa sổ trên lầu phía hông nhà nhìn xuống hẻm, để được thấy người
               thiếu nữ tuổi học trò với chiếc áo dài trắng thuần khiết, hiền hoà, nghiêm trang của
               trường Trung Học Gia Long. Nàng có mái tóc mây dài mượt ôm trọn bờ vai xõa xuống
               eo, và thường mở cửa bước ra khỏi nhà để đi tới nhà thờ theo tiếng chuông vọng mỗi
               chiều.

               Đã có lần Nguyên hỏi con gái bác Huân:
               -  Cháu Minh, cháu biết cô bé vẫn đi ngang qua phía ngoài cửa sổ để đi nhà thờ mỗi
                   chiều tên gì không cháu?
               -  Cậu hỏi làm chi vậy. Minh tròn mắt hỏi lại.

               Nguyên nhìn cô cháu gái khác họ như dò xét và cũng để giấu ý của mình, chàng trả lời
               cho qua chuyện.
               -  Cậu hỏi để biết đó mà.
               -  Cháu hiểu rồi…! Minh tinh nghịch nói rồi chạy tới bên mẹ, Minh nói tiếp.
               -  Mẹ ơi, cậu Nguyên hỏi con tên cô Đào mẹ à…!

               Mẹ của Minh nhìn Nguyên như dò hỏi, rồi quay lại con, bà nói như răn đe.
               -  Con không biết gì cả, đừng thóc mách bậy bạ nghe chưa. Cô Đào mà biết chuyện
                   này là con ăn đòn đó.

               Từ đó Nguyên biết người thiếu nữ trẻ có đôi mắt đẹp bồ câu và làn da trắng hồng
               thường đi qua bên ngoài cửa sổ nhà bác Huân tới nhà thờ nguyện kinh chiều tên là
               Đào, và cũng từ ngày đó chàng thỉnh thoảng yên lặng theo sau nàng đi tới nhà thờ quì
               hay ngồi trên hàng ghế cuối để nhìn nàng cầu nguyện, mà lòng chàng chợt vui, một
               niềm vui không tên, không hò hẹn và ước mong.

               Đào cũng từ đó biết rằng cứ mỗi chiều chuông nhà thờ Bùi Phát ngân vang là sẽ có
               người con trai mặc quân phục lính Không Quân ngay nếp ủi đứng chờ bên trong cửa sổ
               nhà ông Huân, và  theo sau nàng đến nhà thờ quì ở hàng ghế cuối. Thỉnh thoảng nàng
               cố nhường cho chàng đi trước nhưng chàng lại dừng lại mỉm cười gật đầu chào nàng
               rồi rẽ đi lối khác, nhưng khi tan giờ nguyện nàng lại thấy chàng bước ra khỏi cửa nhà
               thờ theo xa phía sau như cái bóng không thể vứt bỏ.
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193