Page 187 - Me Toi
P. 187

N H ÖÕ NG  M UØ A


                        N O E L  C UÕ





               Sau buổi tiệc gia đình mừng 40 mươi năm kỷ niệm hôn phối của người anh cột chèo
               kéo dài từ 5 giờ chiều tới nửa khuya, sau hai chai rượu mạnh cordon blue chia đều cho
               bốn anh em, Nguyên đứng dậy xin phép mẹ vợ và toàn gia đình, chàng bước ra cửa đi
               về nhà cùng trong court bên kia đường với bước chân xiêu xiêu và tâm hồn lâng lâng
               mênh mang buồn như có gì mất mát, hay thiếu thốn một chuyện gì trong lòng.

               Chàng yên lặng bước đi và mở cửa để ra ngoài sân trước, cơn gió lạnh mùa đông nửa
               khuya hắt vào người làm chàng rùng mình và đưa tay kéo zip áo lạnh. Chàng bước
               ngang qua court của bốn căn nhà, mà nhà nào cũng giăng những giây đèn có những
               bóng nhỏ xanh đỏ vàng tím chớp tắt để mừng Noel.

               Nguyên bước qua đường để về căn nhà đối diện chéo trước mặt trong court, căn nhà
               khác biệt với ba căn kia là người tuyết đặt ở giữa sân trước, và ông già Noel đứng ngay
               bên trái cửa ra vào. Nguyên chợt đứng lại giữa court và quay nhìn bốn căn nhà trong
               đêm khuya yên lặng giữa những ánh đèn như sao lấp lánh, chàng sực nhớ tới tiếng hát
               của ban hợp ca nhà thờ Bùi Phát trên đường Trương Minh Giảng cũ. Tiếng ca của ban
               hợp xướng vang lên với bản nhạc Đêm Thánh Vô Cùng, nhưng giữa những tiếng hát ấy
               có một giọng ca solo trong điệp khúc rất trầm ấm, mạnh bạo và thánh thót vượt lên
               xoáy quyện trong không gian yên lặng của buổi lễ nửa đêm mừng Chúa Giáng Sinh, rồi
               như muốn thoát ra khỏi những khung của của nhà thờ để vang ra ngoài không gian
               mênh mang…

               Ngày đó, Nguyên chỉ là người lính trẻ Không Quân độc thân thuê căn gác của ông
               Huân, bạn với cha chàng, và ở gần nhà thờ Bùi Phát nên mỗi sáng, chiều chàng đều
               nghe được tiếng chuông vang vọng như nhắc nhở những Kitô hữu đi lễ vào sáng sớm
               và đọc kinh mỗi chiều.

               Nguyên vào Không Quân sau ba năm bỏ tu trong Nhà Tập Dòng La-San ở Nha Trang
               để vào Văn Khoa với hai năm phù du chẳng học được gì vì tiếng quân dịch đối với
               những người trai vừa đến tuổi, hay vì lo lắng sẽ bỏ lại người thân như những người lính
               chiến đã và đang anh dũng nằm xuống để bảo vệ tự do cho miền Nam Việt Nam.

               Nguyên đứng giữa ngã ba đường: Tổ quốc thân trai, gia đình xum họp và bản thân mặc
               khải sinh tồn, chính vì thế đã có lần chàng theo bạn định vào trường sĩ quan trừ bị Thủ
   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192