Page 184 - Me Toi
P. 184
- Dạ, anh Dũng đã làm những điều mà cháu
chưa bao giờ nghĩ tới.
- Linh mục Dũng đã làm gì ở Việt Nam?
Cháu bắt gặp?
Nguyệt gật đầu.
- Cháu bắt được quả tang mới chết cháu
chứ…!
- Chuyện gì?
Nguyệt nắm lấy tay tôi, nàng kể:
- Anh làm linh mục ở Atlanta, nơi đó giáo
dân toàn người Mỹ nhà giầu, họ cho tiền
nhà thờ rất rộng rãi, và đôi khi còn tặng
riêng anh Dũng tiền vì họ biết anh Dũng
cần tiền để làm một việc thiện giúp trẻ mồ
côi tàn tật tại Việt Nam. Anh Dũng đã gom
những số tiền tặng này và mỗi năm anh
mang về Việt Nam cho vào nơi từ thiện để
nuôi trẻ mồ côi, và khuyết tật.
Năm 2002 cháu về Việt Nam trong nhóm Bác sĩ thiện nguyện. Sau giờ khám bệnh và
mổ mắt cho bệnh nhân và mấy em mồ côi trong Bệnh viện Sùng Chính, nay là Chấn
Thương Chỉnh Hình, đường Trần Hưng Đạo trong Chợ Lớn, cháu mệt mỏi bước ra
khỏi phòng mổ thì gặp mấy em bé đói rách ngồi bên góc tường nói chuyện với nhau,
chúng nhắc tới tên Dũng và còn nói là linh mục Việt kiều nên làm cháu chú ý lắng
nghe.
- Ấy mày, anh linh mục Dũng Việt kiều ra sao rồi?
- Ông ấy hết tiền rồi, nên chỉ mổ mắt được cho mấy thằng chột một mắt mà thôi.
- Anh nói, kỳ sau anh về sẽ đưa thằng Long đi sửa lại đôi chân để cho nó khỏi phải lết
trên lối đi phải không mày?
- Phải…
Trong khi cháu đang nghe tụi nhỏ nói chuyện thì có tiếng reo phía sau. “A… tụi mày,
anh linh mục Việt kiều đến dắt tụi mình đi ăn, hôm nay ăn thả cửa nghe tụi mày”.
Cháu quay nhanh lại thì đúng là anh Dũng của cháu, nhưng anh không mặc áo linh mục
mà mặc áo thường dân như kẻ nghèo nàn để hoà đồng với những trẻ mồ côi nghèo
nàn. Cháu chạy lại ôm lấy anh và khóc ròng, nhưng anh đã đẩy nhẹ cháu ra và nói.
- Nguyệt…! Mỗi người mỗi lý tưởng… cô nên làm chuyện cô đang làm thì tốt hơn và
sẽ tìm được niềm vui trong lòng.