Page 179 - Me Toi
P. 179

con người mơ hồ quanh quẩn và ngẩn ngơ nuối tiếc một thời vàng son yêu dấu. Dù tình
               yêu ở trong trạng thái xót xa hay ngọt ngào, nó vẫn là một cuộc tình đã khắc sâu trong
               lòng nhau một kỷ niệm khó quên.

               Có ai nắm chặt bàn tay mình mãi đâu. Hãy mở cửa lồng chim lòng mình và hãy để cho
               con chim bay theo ý nó muốn. Ðó mới là tình yêu thật sự mà mình đã mang tặng cho
               người mình yêu. Đừng buộc tình yêu bằng sợi xích sắt, vì sợi xích sắt sẽ đứt nếu hai
               người yêu nhau cùng không sợ đứt để kéo căng sợi xích mỗi ngày. Một đốt xích sắt bị
               ma sát lâu dần sẽ gẫy đôi. Nên cột tình yêu bằng một sợi dây tơ, vì cả hai kẻ yêu nhau
               sẽ sợ sợi dây tơ đứt nên họ sẽ cố ý làm chùng sợi tơ lại, và tự nó sẽ không bị đứt lìa ra
               vì sợi dây tơ chẳng bao giờ bị kéo căng ra cả hai phía.

               Tôi nhìn Nguyệt trong khi nàng đã trở nên vui vẻ hoàn toàn.
               -  Cháu hãy để cho cánh hoa nở rộ trong nắng hồng, với bướm, với gió, như vậy cánh
                   hoa sẽ rung rinh và hương hoa sẽ tỏa ra. Nếu cháu so sánh với một cánh hoa để
                   chưng trong nhà, cái nào đẹp hơn? cái nào có sức sống viên mãn hơn?

               Nguyệt quay nhìn tôi với nụ cười nhỏ nhẹ thật tươi.
               -  Dĩ nhiên là cách hoa thiên nhiên kia sẽ phô cái đẹp trọn vẹn của nó giữa không gian
                   rộng…!
               -  Ồ thì ra thế…! Cháu đã hiểu.
               -  Cháu hiểu từ khi anh Dũng bỗng nhiên về nhà thăm cha mẹ anh hai ngày trước khi
                   đi Rome thụ phong linh mục. Anh kể nhiều chuyện xảy ra cho anh trong lúc anh
                   sống ở tỉnh Calcutta chỗ Mẹ Têrêsa ở Ấn Độ.
               -  Ủa, Dũng đi Calcutta và ở trong nhà Dòng của Mẹ Têrêsa? Tôi cắt ngang lời Nguyệt.
               -  Dạ Nguyệt gật đầu, và kể tiếp.
                   Khi anh Dũng về lại San Jose thăm cha mẹ với chiếc áo dòng thày sáu, cháu được
                   mẹ anh gọi điện cho biết, cháu đã phải năn nỉ vị giáo sư, xin ông cho cháu thi trễ để
                   lái xe từ Tucson Arizona về San Jose bất ngờ để gặp anh Dũng.
               -  Ủa… sao cháu lại học ở Tucson, Arizona?
               -  Phải cháu học y khoa tại trường  U. of A. Trường này nổi tiếng về khoa mổ tim và
                   đang tập sự tại bệnh viện Kino.
               -  Vậy bây giờ cháu đã là bác sĩ rồi?
               -  Dạ… Khoa tai mắt mũi họng.

               Một xúc động trong tôi chợt ùa ra, ồ thì ra Nguyệt học y khoa là tại vì Dũng. Dũng làm
               linh mục để theo chân Chúa cứu linh hồn người, Nguyệt học y khoa để cứu chữa xác
               thân người, hai hướng đi nhưng cùng chung một mục đích còn gì đẹp hơn. Tình đôi khi
               đưa con người lên đỉnh danh vọng, nhưng tình cũng có thể dìm con người xuống biển
               sâu, nếu con người biết sử dụng đúng cái sức mạnh của tình yêu này thì hạnh phúc
               biết bao.

               -  Bác tủm tỉm cười chê cháu dại dột phải không?
               -  Ồ đâu dám chê cô bác sĩ chớ…!
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184