Page 176 - Me Toi
P. 176
Nguyệt bước theo tôi như một con cừu non theo chân chủ. Nàng quấn quít bên tôi như
gặp được thâm tình để nàng tâm sự như hồi còn bố bố con con trong Ban Xã Hội Công
Giáo San Jose.
- Cháu biết chứ, nhưng mỗi khi nhắc tới anh Dũng là cháu cầm nước mắt không
được.
- Sao vậy, chả lẽ hai cô cậu thương nhau như keo sơn mà bỏ nhau dễ vậy sao? Tôi
không ngờ mỗi người mỗi lý tưởng khác nhau…!
Tôi nghĩ tới Dũng, người con trai vừa tuổi đôi mươi nhiều tài năng và đức khiêm
nhường đã thật là linh mục…! Tôi hiểu Dũng qua những lần tâm sự. Dũng sống nội
tâm, ít khi nghĩ tới chính bản thân mình. Dũng luôn nghĩ tới những người bạn đang đói
khát bên Việt Nam. Đầu óc Dũng không quên những ngày lang thang trên đường phố
với đám trẻ mồ côi xin ăn khi chàng vừa 10 tuổi, trong khi mẹ Dũng đau yếu không tiền
mua thuốc. Ngày cha Dũng được thả tù trở về lại là ngày bà ngoại Dũng qua đời, không
tiền mua quan tài phải bó chiếu đem chôn. Những ngày cha mẹ Dũng gặp lại nhau
cũng là những ngày mẹ Dũng phải cực khổ thêm, vì cha đã không còn làm gì được với
thân xác chỉ còn da bọc xương, bước đi lom khom không vững như một thây ma vì
bệnh sốt rét. Mẹ Dũng lam lũ luôn vắng nhà để buôn từng túm cà phê lậu mang từ
Ban-Mê-Thuột xuống Sài Gòn, đôi khi bị bắt hết vốn và vào tù. Ra tù mẹ Dũng lại mượn
tiền còm của các chị em bạn hàng, rồi lại đi buôn lậu như cũ. Thân xác mẹ Dũng cũng
ốm đau vì đói lạnh và còm cõi như cánh vạc ăn đêm với nhiều cay đắng, nhọc nhằn để
kiếm chút tiền nuôi chồng con.
Dũng qua Mỹ theo cha bằng chương trình HO và từ đó Dũng cố gắng học hành, và
cũng từ đó đời Dũng có nhiều khúc mắc giữa lòng hiếu thảo với mẹ cha, tình yêu và
lòng hy sinh trước sự khốn khó của con người. Dũng đã dứt khoát bỏ đi để làm linh
mục. Linh mục Phêrô Dũng.
- Bác nghĩ gì vậy? Nguyệt hỏi tôi.
Tôi nhìn Nguyệt để quay về hiện tại.
- Tôi nghĩ tới linh mục Dũng. Cậu Dũng của chín năm trước can đảm năng động, vui
tính nhưng hay trầm tư, bây giờ đã là linh mục, cha người ta…! Tôi cũng phải gọi
bằng cha…! Đời thay đổi nhanh quá…!
Nguyệt kéo hai chiếc ghế ra sân sau cho tôi và nàng ngồi. Nguyệt ngồi sát bên tôi như
cần một sự che chở thông cảm.
- Bác biết không, trước ngày anh Dũng đi, hai đứa cháu cùng ôm nhau khóc mỗi khi
gặp nhau trên sân trường đại học San Jose State. Cháu cố níu kéo anh về với cháu,
nhưng anh lại níu chặt một tình yêu khác. Cháu bàn với anh ngày ra trường hai đứa
sẽ thành hôn và sinh con trong một gia đình hạnh phúc bên hai bên bố mẹ già. Lúc
đầu anh xiêu lòng gật đầu, nhưng qua ngày sau anh lắc đầu phủ nhận. Anh làm
cháu đôi khi điên lên để đến nỗi hai đứa to tiếng với nhau hằng giờ. Ấy vậy mà anh
Dũng không xiêu lòng đó bác.