Page 173 - Me Toi
P. 173

thầm cho kẻ vừa qua đời.  Nhưng người chết trước khi bó lá chuối rồi khiêng đi chôn
               cũng chẳng được an thân. Mảnh quần áo rách hơn giẻ cũng bị anh em bạn tù lột nhanh
               mất để mặc, và củ khoai còn ăn dở cầm trong tay cũng bị bạn tù chộp vội cho vào
               miệng nhai ngấu nghiến.

               Anh Phương đã kể, một hôm anh ta phải leo lên đồi chặt nứa chung với một nhóm tù
               bạn, chỉ tiêu mỗi người tù là phải hai chục cây nứa dài không bỏ ngọn, nếu không đủ sẽ
               bị cắt một nửa chén cơm. Thân xác chỉ còn da với xương, phần ăn một ngày không đủ
               một chén cơm đầy làm sao vác nổi mười mấy cây nứa! Cho nên tất cả nhóm bàn nhau
               chặt xong bó lại rồi cho lao xuống đồi theo rạch nước cạn dọc theo đỉnh đồi. Tất cả
               đồng ý và đã làm như bàn luận với nhau, nhưng trước khi cho từng bó nứa lao xuống
               đồi thì phải hô lớn để mọi ngưòi phải chạy ra khỏi cái mương cạn. Ai ngờ anh Trung Tá
               Tài đã chạy được lên bờ mương, nhưng anh lại vô tình trông thấy con rắn mối, anh
               quay lại chụp và sẩy chân ngã xuông đường mương cạn, cả mấy chục bó nứa đang lao
               xuống đã không ngừng được nữa liên tiếp lao vào anh trước mặt mọi người. Khi tất cả
               chạy xuống chỗ anh thì xác anh đã nát ra từng mảnh vì nứa cắt, chúng tôi đành gom
               lại và nhặt đá chồng lên làm mộ cho anh, chứ sức đâu mà đào được cái hố bằng dao
               chặt nứa có lẫn sỏi đá trong đất.

               Nghĩ tới cái cảnh hàng chục bó nứa lao vào người tù nhân với thân cây nứa chặt chéo
               sắc như những mũi dao nhọn, làm tôi rùng mình đứng dậy định đi lấy ly cà phê trong
               khi Nguyệt cũng vừa mở cửa phòng họp bước vào.  Nguyệt vừa nhìn thấy Dũng đã hô
               lên.
               -  A… anh Dũng đi tới đây mà không gọi em hả…! Lần sau đừng hòng em gọi anh.

               Dũng quay nhìn Nguyệt đang bước vào.
               -  Em gọi gặp mẹ anh? Dũng hỏi.
               -  Không, em gặp bác trai.
               -  Ba tôi nói sao?
               -  Bác trai buồn lắm, bác nói anh muốn làm linh mục nhưng bác không chịu, vì bác chỉ
                   có mình anh mà thôi…! Bác thật tội nghiệp…! Giọng nói trong phone buồn xo à…!

               Vừa nghe Nguyệt nói tới hai tiếng linh mục tôi quay phắt lại nhìn Dũng rồi nhìn Nguyệt.
               Tôi im lặng nhưng trong lòng tôi cũng tự hiểu cho Dũng, vì tôi cũng có một lần quyết
               định như Dũng, cũng có lần chối bỏ, trốn chạy tình yêu thủa học trò để đi tìm cho mình
               một lý tưởng khác, một lý tưởng mà tôi nghĩ rằng đó cũng là tình yêu, nhưng tôi đã
               thất bại, tôi đã bỏ Dòng tu sau mấy năm trong Nhà Tập, và khi về người tình cũng đã
               sang sông.

               Tôi nghe tiếng Nguyệt và Dũng đối đáp với hai giọng nói pha sự buồn phiền.
               -  Bộ anh có ý định làm linh mục thực sao?
               -  Chưa biết nữa, tôi còn lưỡng lự.
               -  Nhưng sao anh để bác biết? Bác buồn lắm đó.
               -  Tôi biết chứ. Chính vì thế tôi mới khó xử.
   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178