Page 170 - Me Toi
P. 170

Tôi chợt nghĩ tới cặp tình nhân trẻ Dũng Nguyệt. Dũng hơn Nguyệt ba tuổi, sanh tại Sài
               Gòn và qua Mỹ theo diện HO. Họ quen nhau chỉ vì cùng chuyến bay bỏ lại quê hương
               và vô tình hai gia đình lại về cùng nơi định cư, sau đó lại gặp nhau tại đại học San Jose
               State.

               Tôi gặp Dũng Nguyệt trong những buổi họp Ban Xã Hội Công Giáo, và với nhiệt huyết
               của tuổi trẻ đang vươn họ đã xung phong làm những công việc bác ái không sợ mệt
               nhọc và chẳng cầu danh. Có lần tôi nói với Dũng.
               -  Cháu còn trẻ mà đi làm chuyện của mấy ông già, cháu thấy sao?

               Dũng nhìn tôi thoáng nhanh bằng đôi mắt ngạc nhiên.
               -  Cháu đâu có thấy khác giữa già với trẻ trong việc làm đâu, việc nào cũng giúp người
                   giúp đời mà bác.  Đã hy sinh thì không nên nghĩ tới mệt nhọc hay khó khăn.
               -  Bác không biết anh Dũng rồi, việc gì anh cũng muốn làm hết, miễn là anh thấy vui
                   với cái vui của người nhận giúp.  Nguyệt nhìn Dũng nói xen vào.
               -  Ồ , thì ra là thế.

               Tôi thân với Dũng hơn Nguyệt. Hai bác cháu thường hay ngồi uống cà phê trong những
               buổi đi sớm ngồi đợi họp nên vô tình không hẹn mà gặp nhau.

               Một lần tôi tới phòng họp sớm nhưng sau Dũng, thấy Dũng hơi buồn với mái tóc trẻ
               bồng bềnh không chải, ngồi cúi đầu và hai bàn tay ôm lấy hai má, trong khi ly cà phê
               đã nguội còn đầy để trước mặt. Tôi tiến lại gần lấy tay xoa vào vai Dũng, và kéo ghế
               ngồi bên cạnh Dũng tôi hỏi.
               -  Bộ hôm nay cháu có gì buồn à?

               Dũng vẫn giữ tư thế cũ, nhưng trả lời tôi bằng giọng chán nản, nhát gừng.
               -  Đâu có gì bố…! Con… vẫn thường như thế.
               -  Cháu suy nghĩ gì vậy? Thất tình hả?

               Dũng quay mặt nhìn tôi ngạc nhiên.
               -  Bố nói gì lạ vậy?  Con không có gì như bác nghĩ đâu.  Nguyệt với con là bạn thân
                   tình, chẳng có gì cả. Tụi con trong sạch mà…!

               Tôi gật đầu, và nói.
               -   Ồ… thì ra là thế.
               -   Bố nói gì con không hiểu?
               -   Tôi nói  «Ồ… Thì ra là thế».

               Dũng quay mặt nhìn thẳng vào tôi với nét mặt không vui.
               -  Con muốn hỏi trong ý nghĩ của bố chứ không phải câu nói vừa rồi của bố.

               Tôi cười xòa cố làm cho Dũng vui.
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175