Page 172 - Me Toi
P. 172
Tôi bỗng chợt thở dài và nói với Dũng.
- Đời mà cháu! Có lên có xuống như hình sin! Lên voi xuống chó là thường tình. Hồi
tôi qua đây năm 75, sáng sớm đi quét rác, xúc tuyết giữa mùa đông trên miền bắc
Mỹ. Tôi đã nhiều lần đứng trên lối xe ra vào trước cửa nhà người bản xứ bảo trợ,
cầm cán chổi chống vào cằm mà nhìn tuyết rơi tự nhiên nước mắt ứa ra và lòng
mình cảm thấy lạnh hơn băng giá trong nỗi buồn phiền nhớ quê đầy ắp trong lòng.
Tôi cũng rửa cầu tiêu cho nhà hàng, nhưng rồi tất cả cũng qua đi. Cố gắng học đi
cháu. Ba cháu làm gì trước 75? Tôi hỏi.
Dũng lắc đầu.
- Cháu chẳng biết ba cháu làm gì trước 75, vì khi ba cháu đi tù cải tạo thì cháu mới
sanh được hai năm. Chỉ biết qua mẹ cháu nói là ba cháu trung úy quân cảnh tại Sài
Gòn. Sau ngày 30 tháng Tư ba cháu bị anh bán xe cà rem trước nhà, lúc đó đã trở
thành đại úy công an thành phố dẫn đi luôn tám năm mới được thả về với da bọc
xương như xác người biét đi.
- Đúng đó cháu. Đã có một số lớn cán bộ Cộng Sản xâm nhập vào thành phố trước
75. Ban ngày họ làm đủ mọi nghề để theo dõi những người mà họ muốn theo dõi,
ban đêm họ đi phá hoại. Chính sách chiêu hồi nhân đạo một chiều của VNCH cũng
bị tụi Cộng Sản lợi dụng xua những phế binh của họ ra đầu thú, hoặc những cán bộ
nồng cốt giả bộ chiêu hồi để chúng dưỡng quân hầu tiết kiệm lương thực.
À, ba cháu đi tù ở đâu?
Dũng lắc đầu vẻ buồn phiền.
- Cháu chẳng biết tù ở trại nào. Nhưng cháu chỉ nghe loáng thoáng là họ mang ba
cháu ra Bắc, và nhốt vào trại tù trong rừng miền thượng du, tù nhân tự làm lấy lều
để ở, và mỗi lều khoảng mấy chục người sống dưới nắng mưa giá lạnh.
Ba cháu có trách nhiệm đi đổ phân và trồng rau. Nghe ba cháu kể với mấy người
bạn về chuyện đổ phân mà ghê sợ, vì đôi khi phải dùng tay múc phân loãng của
mấy ông bạn tù mắc bệnh ỉa chảy bỏ vào thùng phân rồi gánh ra ruộng rau. Ðôi khi
trời mưa trơn té cả thùng phân chụp vào người. Nếu không làm sẽ bị giám thị trại
giam đánh tới chết.
Tôi thở dài nghĩ lại những thằng bạn chết bỏ xác trong trại cải tạo, chắc chúng nó cũng
chịu khổ sở không kém gì ba của Dũng.
Có lần tôi được nghe anh Phương kể rằng, trong trại tù thằng nào cũng đói, đói đến nỗi
xé ruột cộng thêm cái lạnh của rừng nên dễ bị bệnh sốt rét. Do đó mỗi khi đi làm là
thằng nào thằng đó nhìn ráo rác gặp con vật nào động đậy trong bụi cây cũng nhẩy
vào chụp đại. Có khi bắt được con chuột, cào cào, hay cóc nhái cũng phải bóp chết dấu
kỹ trong cạp quần, hay đâu đó. Tối về nấu nướng trộm qua loa chưa chín đã bỏ vô
miệng nuốt chửng vì sợ cai tù nhìn thấy, nên nhiều khi có thằng ăn khoai nướng nhiều
bột bất chợt thấy cai tù tới nên nuốt chửng bị nghẹn gục đầu chết tại chỗ, trong khi
anh em tù nhìn thấy chỉ còn lắc đầu quay đi rồi làm dấu thánh giá, hoặc tụng kinh Phật