Page 175 - Me Toi
P. 175
Chín năm sau tôi gặp Nguyệt trong buổi tiệc sinh nhật của đứa cháu nội người bạn.
Nguyệt bây giờ đã khác Nguyệt của những ngày là người tình của Dũng, những ngày
của Ban Xã Hội hội họp bàn chuyện vá trời giúp đỡ người nghèo, phong cùi và khuyết
tật bên quốc nội.
Nguyệt kín đáo có vẻ như một mệnh phụ giầu có, chững chạc, đằm thắm và ít cười,
nên sự ăn nói có tính cách xã giao hơn là tình thân, và nụ cười của nàng đôi chút chợt
hé mở nhưng đã vội vàng vụt tắt.
Nguyệt nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên thân thiện nhưng cố che giấu một điều gì chất
chứa ở trong lòng. Nàng cúi đầu chào với giọng nói thật nhỏ chỉ để mình tôi nghe trong
khi gặp nhau trên lối đi trong nhà.
- Bác cũng cũng quen với chủ nhà này?
- Phải. Tôi đáp thật nhanh. Cô cũng quen?
- Dạ! Nguyệt khẽ gật đầu trả lời.
Trong khi rót ly nước cam, tôi hỏi Nguyệt.
- Cô Nguyệt uống gì nào?
Nguyệt nhẹ nhàng bước tới, cầm cái ly giấy và liếc nhìn tôi thật nhanh.
- Da, bác cứ tự nhiên. Để cháu làm lấy .
Tôi vừa nói vừa nhếch miệng cười.
- Dũng vắng không tới thì để bác rót cho đâu có sao.
Nguyệt trố mắt nhìn tôi, nàng lắc đầu sau tiếng thở dài, nhưng giọng nói có vẻ thân
mật hơn.
- Bác không biết gì về anh Dũng sao? Nguyệt hỏi.
- Không, Dũng bây giờ ra sao?
- Anh Dũng bây giờ là linh mục! Bác không gặp linh mục Phêrô Dũng sao?
Tôi ngạc nhiên nhìn Nguyệt.
- Ủa, thật sao?
Một giọng nói thật buồn, mà tôi không ngờ phát ra từ trong lòng người phụ nữ trẻ, có
nhiều tương lai sự nghiệp sau chín năm vừa gặp lại.
- Cháu nói dối bác làm gì! Anh bỏ cháu chín năm rồi, anh yêu Chúa hơn yêu cháu…!
Anh Dũng làm lễ mở tay linh mục cách đây ba năm tại nhà thờ Our Lady of The
Peace, bác không biết à…?
Tôi nhìn quanh, kéo tay Nguyệt ra ngoài sân, trong khi đi tôi nói với Nguyệt.
- Cháu hơi xúc động rồi đó nghe. Đừng để ai biết chuyện này.