Page 174 - Me Toi
P. 174
- Anh nên nhớ hai bác chỉ có mình anh thôi đó nghe.
- Tôi biết.
- Thôi không nói với anh nữa. Anh gàn như cua. Anh
chẳng để ý tới ai hết.
Tôi trố mắt nhìn trộm Nguyệt với câu nói vừa phát ra.
Tôi hiểu ngay rằng Nguyệt đã yêu Dũng rất thiết tha.
Tình yêu của Nguyệt có lúc đằm thắm nhưng cố đè
nén để ôm một khối tình câm, có khi bộc lộ như câu
nói ẩn ý vừa rồi. Tôi nhìn qua Dũng để dò xét, trong
khi Dũng trả lời cũng bằng một lời tình sâu ẩn ý,
nhưng dường như có sự giằng co giữa tình yêu Chúa
và tình đôi lứa. Ðôi khi Dũng muốn ôm tất cả vào vòng
tay, nhưng có lúc Dũng muốn cắt đứt sợi dây luyến ái
để quên đi nỗi buồn phiền đang dày vò trong lòng.
Cuối cùng Dũng đã nói.
- Tôi là thế, tôi yêu người, yêu đời và yêu chính tôi nhưng lòng tôi lại muốn tách xa
tất cả để vào Dòng tu, chính cái mâu thuẫn này đã làm tôi do dự tới hôm nay mới
dám nói ra với cha mẹ.
Nguyệt nói giọng thật buồn.
- Hai bác buồn lắm đó. Có lần bác gái kể với em về thời gian ba anh đi tù. Bác phải
bán nhà ở Bùi Phát, Sài Gòn, mang anh về quê ngoại trên Ban-Mê-Thuột, rồi bỏ
anh cho ngoại để đi tìm cha anh. Tìm cha anh không được lại hết tiền, bác gái phải
đi buôn cà phê lậu từ Ban-Mê-Thuột mang xuống Nha Trang, Sài Gòn bán để nuôi
anh và bà ngoại anh. Bác còn kể những ngày bị bắt tù vì đồ lậu bị khám phá. Cuối
cùng chẳng còn gì nên bác đã có lần bán máu để nuôi anh đó.
Dũng bật đứng dậy ngạc nhiên nhìn Nguyệt.
- Sao em biết chuyện này của gia đình tôi?
- Thì bác thương em như con nên bác tâm sự. Nguyệt nói với giọng thật buồn và rất
nhỏ dường như chỉ để cho Dũng nghe.
- Thôi em đừng nói nữa.
- Vâng. Em mặc kệ anh đó! Anh làm sao cho phải thì làm…!
Dũng đứng dậy rời ghế cho tới khi tan cuộc họp tôi cũng không thấy Dũng trở lại. Rồi
mấy buổi họp kế tiếp trong năm Dũng và Nguyệt đều vắng mặt…!
*********************