Page 180 - Me Toi
P. 180
- Bác lại khách sáo rồi…! Hãy coi cháu như cháu bé của bác cách đây chín năm trước
đi.
- Đâu có được. Tôi lắc đầu trong khi nói tiếp. Hơn nữa cháu đã lớn rồi.
- Thì bác tóc cũng trắng cả đầu rồi. À quên con phải gọi bác bằng ba như xưa mới
phải! Bác bằng lòng cho cháu gọi là ba hay không?
- Tùy… Sao cũng được…!
Nguyệt kể tiếp về linh mục Dũng.
- Bác có biết không, tánh tình anh Dũng đã thay đổi hoàn toàn. Trông anh đạo mạo
nghiêm trang, nói năng từ tốn và luôn có nụ cười rất thánh thiện với mọi người.
Nhưng khổ nỗi sau khi nhìn cái dáng dấp ấy, cháu lại yêu anh nhiều hơn, lòng cháu
lại tha thiết hơn, mà chính cháu cũng không hiểu tại sao!
Tôi nhìn Nguyệt mỉm cười và hiểu được rằng: Trái cấm Chúa treo trên cành cây táo, và
Nguyệt đã trông thấy, nàng muốn hái. Nhưng trái cấm lại ở trên cành quá cao, nàng
không thể trèo lên cây và cũng không có vật dụng gì khả dĩ cho nàng dùng để hái trái.
Nàng chỉ đứng nhìn trái táo và ao ước cứ thế dâng đầy. Thật tội nghiệp…!
Nguyệt nhìn tôi nói trong nụ cười nhí nhảnh mà chỉ mình tôi biết. Ngày đó thật nhanh,
chín năm trong đời người tôi chẳng làm được gì cho tôi! Trái lại tôi đã già và càng
không thể bước nhanh hoặc làm những gì tôi ao ước, dù rằng những ao ước đã nẩy
mầm từ thời tuổi trẻ. Cô bé Nguyệt bây giờ đã ba mươi…! Cô bé Nguyệt 20 của chín
năm trước thơ ngây trong tình yêu, mộng mị với ước mơ nhỏ nhoi là được làm vợ
Dũng, và ưa làm nũng với tôi. Nếu có chuyện không bằng lòng với Dũng là cô bé đến
bên tôi tâm sự, sau đó tôi lại phải đứng ra hòa giải cho hai đứa. Ngược lại, mặc dù tôi
ao ước có một đứa con như Dũng hoặc Nguyệt, nhưng cả đời tôi vẫn cô đơn với cảnh
vợ chồng già đơn lẻ, nên tôi thương cặp trai gái này như con mình và mỗi lần gặp
chúng là tôi được gọi tiếng ba ba, tôi nghe cũng thấy ấm lòng…!
Tôi nhìn Nguyệt hỏi về Dũng.
- Vậy trong khi Dũng về thăm cha mẹ cháu không nói gì với Dũng sao?
- Cháu nói gì với anh ấy? Nguyệt lắc đầu, trong khi nàng tiếp tục nói. - Trong khi anh
ấy chỉ coi cháu như mọi người, mấy năm xa cách cháu vẫn yêu anh ấy hơn xưa,
nhưng anh Dũng đã hoàn toàn trở thành con người khác. Con người linh mục bác
biết không!
- Thật vậy sao?
- Bác có biết không, khi cháu chợt nhìn thấy anh Dũng là cháu òa khóc, cháu chạy tới
vội vã ôm lấy anh trước mặt cha mẹ anh ấy, nhưng vòng tay anh ấy không ôm cháu
như xưa, hai tay anh ấy buông thõng trong vài giây rồi đẩy cháu ra. Anh cười và còn
chê cháu là mít ướt. Cử chỉ đó đã làm cháu biết anh đã thay đổi.
Tôi trầm tư một vài giây rồi nói với Nguyệt.
- Mấy năm xa cách rồi…! Xa mặt cách lòng, hơn nữa Dũng đã chọn một con đường
khác, cháu có chờ cũng vô vọng thôi.