Page 182 - Me Toi
P. 182

Trong khi dọn quần áo từ túi nhỏ ra ngoài, anh cố ý nhìn qua cửa sổ để quan sát và
                   thấy các nữ tu làm việc rất cẩn trọng, nhanh nhẹn và im lặng. Ngoài sân sau chỉ có
                   vài người quần áo rách bẩn thỉu ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện trong bóng mát
                   của hàng cây sao.


                   Anh Dũng cứ tưởng như thế là xong nên anh đánh một giấc ngủ mê mệt sau khi ăn
                   cơm chiều rất thanh đạm như một bữa ăn của nhà nghèo không thịt cá dư thừa, và
                   sau một chuyến hành trình dài.

                   Sáng sớm hôm sau, anh đã dậy sớm như lời bà sơ quản lý nhà Dòng dặn. Sau khi
                   mở cửa bước ra khỏi phòng, anh đã được một bà sơ vẫy anh. Sau khi anh tới gần
                   bà ta, bà ta không cần giới thiệu tên tuổi, nhưng trao cho anh hai cái khăn tắm lớn,
                   một cây cạo râu và ra hiệu cho anh đi theo.

                   Trong đầu anh Dũng lúc đó có rất nhiều câu hỏi về những vật dụng anh cầm trong
                   tay dùng để làm gì. Anh không hiểu tại sao bà sơ này lại đưa cho anh những vật
                   dụng này rồi ra hiệu cho anh theo sau không nói một lời nào để giải thích. Dù vậy
                   anh cũng vâng lời đi theo bà sơ như một cái bóng, và dừng lại trước một cánh cửa
                   lớn.

                   Khi cánh cửa được mở ra… - Cháu đố bác có cảnh gì bên trong không đó?

               Nguyệt nhìn tôi với nét mặt trịnh trọng, nàng hỏi.

               -  Không tôi chịu thua, có đến đó đâu mà biết.
               -  Theo anh Dũng kể cho gia đình và cháu nghe, Nguyệt lắc đầu kể tiếp. - Một mùi hôi
                   thúi nồng nặc ùa ra cửa làm anh chùn bước đứng lại, trong khi bà sơ lấy giải mũ
                   chụp trên đầu cột che miệng mũi rồi thản nhiên bước vào trong. Anh Dũng đành
                   phải theo sau trong bóng tối mờ ảo và hôi thúi đó.

                   Sau khi bước vào phòng cánh cửa đã được khép lại và phòng chỉ có một một bóng
                   đèn điện mờ không đủ công suất để cho cháy sáng. Trong cái không khí hôi thối và
                   mờ ảo như địa ngục đó, anh Dũng đã nhìn thấy vài bà sơ đang ngồi tắm rửa và cạo
                   tóc cho mấy người bệnh sắp qua đời mà cảnh sát đã chở vào nhà Dòng từ ngoài
                   đường phố hay ngõ hẻm của tỉnh Calcutta.

                   Mấy bà sơ này đã săn sóc những kẻ khốn cùng bằng tình thương chân thật phát ra
                   từ tâm thiện, như người chị, người mẹ hoặc người em lo cho chính gia đình mình.
                   Mấy bà làm việc siêng năng chăm chỉ, không một lời than van, trái lại mấy bà còn
                   vui vẻ cẩn trọng lo cho từng người trong ơn Chúa ban cho họ.

                   Anh Dũng nói rằng, anh đã đứng nhìn vòng quanh khắp cả phòng và nhìn những
                   món vật dụng trong tay anh vài giây, trong khi đó bụng anh cồn cào muốn nôn ra
   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187