Page 189 - Me Toi
P. 189
Thời gian cứ thế kéo dài
Nguyên vẫn không mở miệng
nói với Đào một lời, và Đào
cũng nghĩ rằng đó là chuyện
bình thường của người con trai
bao giờ cũng nhường bước cho
người con gái không quen.
Mùa Noel 69 đã tới, Nguyên
được phép về Ban-Mê-Thuột
thăm cha mẹ và vui với gia đình
trong những năm xa cách vì đời
lính.
Đào cảm thấy hình như nàng
thiếu cái bóng theo sau, thiếu
bước vọng chân giày mà nàng
thỉnh thoảng chậm bước yên
lặng nghe để đoán biết chàng
đã tới gần hay còn xa.
Nguyên về với gia đình trong sự
săn sóc của mẹ và vui đùa với
đàn em, nhưng chàng đôi khi
hình dung tới bóng dáng Đào
rồi mỉm cười một mình, và nhớ
giọng hát solo của nàng vang
lên trong đêm khuya của mùa
Noel trước.
Ðôi khi mẹ chàng nhìn chàng
trong bữa cơm chiều với đầy đủ mọi người trong gia đình và nói:
- Con lớn rồi cũng phải nghĩ tới vợ con cho cha mẹ yên lòng.
Nguyên nhìn mẹ, chàng luôn cười, nói cho mẹ chàng vui:
- Con đi lính nuôi thân không đủ, phải lấy tiền của cha mẹ cho thêm, lấy vợ về sao
mà nuôi nổi.
- Trời sinh voi sinh cỏ, như cha mẹ đây cũng nuôi nổi 10 anh em của con vậy, có chết
đói đâu…! Mẹ Nguyên an ủi, và lời nói như dỗ dành Nguyên lấy vợ.
Những lúc bí không lý do trả lời mẹ, Nguyên luôn nói những câu làm cho mẹ chàng suy
nghĩ rồi yên lặng:
- Con nuôi thân không xong, tu Dòng bỏ dở không làm cha mẹ vui, học hành không
tới đâu, trong khi các em còn nhỏ, con cưới vợ về lại thêm một miệng ăn nữa trong