Page 194 - Me Toi
P. 194

-  Trời đất, con nhớ mẹ lắm đó nghe. Anh Nhung chở mẹ xuống Sài Gòn. Xe đò nhà
                   tuyến đi là Ban-Mê-Thuột – Nha Trang - Pleiku sao lại đi xuống Sài Gòn?
               -  Nó đi xuống coi xe mới, mẹ định mua chiếc nữa, nên nhân tiện mẹ đi luôn xuống
                   thăm con.

               Nguyên nhìn mẹ lắc đầu.
               -  Mẹ già rồi mẹ biết không? Đi xa nguy hiểm lắm đó. Cái anh Nhung này thật kỳ cục.
                   Mẹ muốn sao là anh chiều mẹ như vậy à…!

               Mẹ Nguyên vỗ lưng chàng.
               -  Bởi thế nó là con rể nhưng mẹ thương nó như con ruột, nó ở với mẹ từ khi chưa lấy
                   chị con cơ mà…!
               -  Biết vậy, nhưng anh phải biết sức khỏe của mẹ.
               -  Thì mẹ đang ngồi đây có gì xẩy ra đâu.
               -  Mẹ cậu định xuống coi mắt cô dâu tương lai đó mà.
                   Bà Tuyết nhìn hai mẹ con của Nguyên và xen vào.

               Nguyên nhìn Bà Tuyết rồi nhìn qua mẹ, chàng ngạc nhiên sao mẹ biết chuyện này.
               -  Sao mẹ biết chuyện của con. Con đâu đã nói với mẹ?  Nguyên hỏi.

               Mẹ chàng nhìn bà Tuyết.
               -  Thì bà Tuyết vừa nói với mẹ, và mẹ định ở đây lo cho con luôn thể rồi mẹ mới về.
                   Mai mẹ sẽ đánh điện tín cho cha của con.

               Nguyên lắc đầu.
               -  Không được đâu…! Con và cô Đào chưa sửa soạn tinh thần về việc này.

               Mẹ Nguyên nhìn thẳng vào mặt chàng, bà nói.
               -  Thì cũng như mẹ vậy, mẹ đâu có sửa soạn tinh thần để lấy cha con đâu. Toàn mai
                   mối cả. Ấy vậy mà ở với nhau rồi cũng xong và như con đã thấy cha mẹ đã nuôi nổi
                   10 đứa con.
               -  Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi đó mẹ.
               -  Chị à, thôi để mặc cậu Nguyên đi, hay để tôi qua nhà bà Định hỏi dùm cậu Nguyên
                   cho. Nếu  bà Định bằng lòng tôi dẫn chị qua làm đám hỏi cho cậu Nguyên là xong.
               -  Bà Định nào vậy? Mẹ Nguyên hỏi bà Tuyết.
               -  Bà Định là mẹ cô Đào đó. Chồng bà Định mất lâu rồi, bà có hai đứa con. Một trai,
                   một gái. Dường như bà Định biết cậu Nguyên là bồ với con gái bà thì phải.

               Mẹ Nguyên nắm tay bà Tuyết.
               -  Vậy tôi nhờ chị giúp nghe.

               Nguyên bỏ mẹ ngồi nói chuyện với bà Tuyết, chàng chạy vội lên gác đứng nhìn từ cửa
               sổ trên gác sang cửa sổ nhà Đào chỗ nàng hay ngồi học hay may vá, và cũng từ chỗ
               này hai người thường ra hiệu cho nhau để hẹn hò giờ gặp nhau. Nguyên nóng lòng
   189   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199