Page 196 - Me Toi
P. 196
Nguyên đã thoát khỏi Việt Nam trong
một may mắn định mệnh tình cờ, khi
chàng bước ra khỏi cửa nhà bà cô ở
đường Phạm Ngũ Lão gần cổng Phi
Long Tân Sơn Nhất. Chàng gặp Thu
người bạn nhỏ cùng xóm thời trung
học trên Ban Mê Thuột. Thu học sau
chàng mấy lớp.
- Anh Nguyên đi đâu vậy?
Nguyên giật mình quay lại nhìn thấy
Thu cõng đứa con hai tuổi, và tay
ôm gói quần áo trong túi vải, chàng
buột miệng trả lời.
- Tôi vào Tân Sơn Nhất tìm máy
bay đi Mỹ.
Thu ngạc nhiên nhìn Nguyên, lắc đầu.
- Anh có ngủ mơ không vậy? Trong đó bây giờ đã tràn ngập Cộng Sản, anh vào đó là
nộp mạng cho tụi nó. Anh không nhìn thấy người dân Sài Gòn đổ xô ra đường chạy
trốn đó sao?
- Tôi thấy chứ, nhưng không lẽ tụi Cộng Sản đã chiếm được Tân Sơn Nhất?
- Đúng, họ đã chiếm Tân Sơn Nhất từ lâu rồi!
- Chết cha tôi buồn quá uống rượu say ly bì hai ngày nay.
Thu nhìn thẳng vào mặt Nguyên, nàng hỏi.
- Anh thật muốn đi Mỹ?
- Không đi thì bị chết nên đành phải đi thôi. Ông Minh giơ tay hàng và ra lệnh lính
buông súng rồi.
- Vậy anh đi mau đi, trên Kho Năm có chiếc tàu Trường Xuân đang sắp rời bến, nếu
anh gặp chồng em, anh mang anh ấy đi với.
Nguyên theo sự chỉ dẫn mơ hồ của Thu, chàng rảo bước đi trong hốt hoảng của người
Sài Gòn túa ra đường tìm đường trốn chạy. Nhưng tất cả đều như bí lối. Nguyên khi
chạy, khi bước vội trên đường Võ Di Nguy và đã gặp Kiên chồng của Thu. Chàng gọi
lớn:
- Kiên…!
Kiên đang lầm lũi đi vội vàng về phía Tân Sơn Nhất, chợt thấy nghe tiếng gọi, Kiên giật
mình đứng lại, nhìn quanh, trong khi Nguyên tiến lại gần.
- Chú mày đi đâu vậy?
- Tôi tìm vợ tôi và đứa con bị lạc.
Nguyên nắm tay Kiên kéo ngược lại phía bến Bạch Đằng, vừa đi chàng vừa nói.