Page 197 - Me Toi
P. 197
- Tôi gặp vợ và đứa con của chú, đã về nhà rồi. Vợ chú dặn nếu gặp chú thì dẫn chú
cùng đi qua tàu Trường Xuân.
Kiên nhìn Nguyên, mừng rỡ trong vài giây rồi nói.
- Tôi ở chỗ Tàu Trường Xuân về đây tìm vợ tôi. Tôi không đi đâu.
Nguyên nắm chặt tay Kiên lôi đi.
- Tôi đã hứa với vợ chú nên nhất định mang chú đi theo. Mà Tàu Trường Xuân đi
chưa?
- Nó bị hư máy, đang sửa nhưng chắc chắn sửa xong là sẽ rời bến ngay.
- Vậy mình phải chạy mau kẻo không kịp. Nguyên vừa nói vừa kéo Kiên .
Bỗng Kiên nắm tay Nguyên và đứng lại.
- Ông để tôi xem chiếc xe Honda Dame vất ở giữa đuờng kia ra sao. Nếu chạy được
mình lấy thế chân mới có thể kịp chuyến tàu.
Nguyên chạy theo Kiên ra chỗ chiếc xe, chàng cúi xuống nhìn.
- Chiếc xe không chìa khoá…! Không biết còn xăng hay hết?
- Không chìa khoá không sao. Ðể tôi xem còn xăng hay không.
Kiên dựng xe lên, lật ngược ghế, mở nắp xăng, và mừng rỡ nói.
- Còn khoảng từ đây tới bến Bạch Đằng, tới đó sẽ tính sau.
Nói xong Kiên lấy cục đá lớn đập bể chỗ ổ khoá rồi nối giây. Sau khi đã nối giây Kiên
nói.
- Ông ngồi lái, tôi đẩy là máy nổ.
Nguyên và Kiên đã tìm cách qua được Kho Năm và lên tàu Trường Xuân, nhưng tàu vẫn
chưa sửa xong. Mãi tới 4:30 chiều tàu mới nổ máy và bắt đầu bỏ bến.
Con tàu chạy dần ra giữa sông rồi xa dần Sài Gòn trong khói lửa và tiếng vang vọng
của trái phá.
Sài Gòn khuất dần trong tầm nhìn và nước mắt Nguyên cũng từ từ lăn trên má trong
nỗi đắng cay ngút ngàn.
Kiên nhìn Nguyên.
- Ông khóc.
Nguyên lấy tay dụi mắt, chàng nói:
- Từ bây giờ tôi với chú sẽ là anh em, chúng ta đã thật sự vội vàng bỏ lại tất cả, cũng
như tôi đã hai lần vội vàng bỏ lại làng Thành Lập, và Hà Nội năm xưa.
Sau một buổi chiều tàu Trường Xuân bị mắc cạn ở Lòng Tảo. Sau một đêm hãi hùng,
khi tàu Trường Xuân được lôi theo sau chiếc tàu kéo Song An II bằng sợi giây cáp nhỏ