Page 202 - Me Toi
P. 202

-  Cậu Nguyên, đó con của cô Đào đó.

               Nguyên nhìn theo tay chỉ của Ông Huân, trong khi người thanh niên trẻ đứng lại trước
               mặt chàng, hắn cúi đầu chào, và tự giới thiệu tên, sau đó hỏi chàng.
               -  Dạ thưa bác, cháu tên Nguyên, có phải bác cũng mang tên Nguyên không?

               Nguyên nhìn người thanh niên từ đầu tới chân như quan sát một điều gì. Sau đó chàng
               gật đầu.
               -  Phải. Sao cậu trẻ này cũng trùng tên với tôi và biết tên tôi?

               Người trai trẻ vẫn kính cẩn đứng khom người như chào đón, tuy nhiên với giọng nói
               nhẹ chỉ để cho người ngồi cùng bàn nghe đuợc.
               -  Cha mẹ cháu nói, mời bác qua nhà chơi.

               Nguyên ngạc nhiên.
               -  Cháu ở đâu? Sau khi tôi bỏ Bùi Phát ra đi tôi đâu có quen với ai ở đây?
               -  Bác quen mẹ cháu mà…?
               Ông Huân nhìn Nguyên, rồi lại đưa mắt nhìn chàng trai trẻ cũng tên Nguyên. Ông cười
               tủm tỉm.
               -  Thì cậu cứ theo thằng Nguyên này đi, rồi cậu sẽ biết mẹ nó là ai. Trong khi cậu trai
                   tên Nguyên vẫn tiếp tục nói, và tay chỉ về phía cái cửa sổ nhà Đào.
               -  Nhà cháu ở gần đây thôi, chỗ kia kìa.

               Nguyên đứng dậy chào ông Huân và hứa sẽ tới nếu còn thời gian. Chàng bước theo
               Nguyên đi về phía cửa nhà Đào, mà ngày xưa chàng vẫn thường lấy cớ tới lui với
               Trọng, nhưng chính ra là muốn nhìn ngón tay búp măng đang thêu áo và gần Đào.

               Khi Nguyên vừa bước tới cửa, chàng đã nhìn thấy Đào đứng đợi chàng tự bao giờ với
               nụ cười thân thiết cũ. Bốn mắt thoáng nhìn nhau trong niềm chua xót đã làm Nguyên
               ngỡ ngàng vì thái độ  bạo dạn của Đào.

               Nguyên giữ im lặng để quan sát Đào, trong khi Đào vui vẻ nói:
               -  Lâu quá rồi mới gặp anh Nguyên. Anh vẫn khoẻ như xưa, tuy nhiên hơi mập…!

               Nguyên cười gượng trả lời.
               -  Tôi vẫn thế thôi. Người thì mập nhưng lòng thì ốm…! Thế còn chị ra sao?

               Đào liếc nhanh về đứa con nàng, sau đó nàng thở dài.
               -  Tôi thì vẫn nợ người ta nên vẫn sống, và được bốn cháu rồi.
               -  Như vậy là chị hạnh phúc quá rồi. Nguyên gật nhẹ đầu nói.
               -  Anh vào ngồi chơi, Nguyên con mang nước trà mời bác uống đi con.

               Nguyên nhìn chung quanh, chàng thấy thiếu bóng dáng của người đàn ông, chàng nhìn
               Đào khẽ hỏi, trong khi Nguyên con nàng đang bưng ly trà đặt trên bàn, và mời chàng.
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207