Page 200 - Me Toi
P. 200

Cầu chúc anh trên con đường học vấn gặp nhiều may mắn.

               Nguyễn Đức Nhân
               Địa chỉ 15/5/P14
               Tổ Dân Phố 64

               Nguyên chẳng ngỡ ngàng vì lá thơ của người lạ gởi tới cho chàng từ Việt Nam, mà
               chàng cũng đã hiểu được Hà sẽ như thế, vì khi còn ở với chàng Hà cũng trắc nết như
               vậy, tuy nhiên chàng gởi tiền về là lo cho Đào đứa con nuôi của chàng và Mai đứa con
               hoang của Hà với người bạn của chàng. Nguyên cho rằng Mai không có tội mà chính Hà
               là người chịu trách nhiệm, nên chàng đã nuôi Mai và thương như con.
               Tuy nhiên sau khi đọc lá thư của Nhân, chàng cảm thấy chán chường và đã quyết định
               không gởi tiền về cho Hà và chờ hai đứa con không dòng máu này qua Mỹ chàng sẽ
               đền bù cho chúng sau.

               Noel 1985, Nguyên trở về Việt Nam để đưa cha mẹ và hai đứa con nuôi qua. Trước khi
               về Ban-Mê-Thuột, chàng mượn chiếc Honda Dame của người em họ ở Sài Gòn đi dạo
               buổi chiều trên bến Bạch Đằng, và xem người Sài Gòn qua lại sắm sửa Noel. Mang
               niềm đau chán nản của người xa xứ trở về, Nguyên đã cho xe chạy trên những con
               đường cũ với lòng dửng dưng, tuy nhiên khi xe chàng vừa tới chợ Trương Minh Giảng
               tâm hồn chàng bỗng nhiên rung động, chàng cho xe chạy chậm lại và bất chợt xe
               chàng đã chạy vào Trại Bùi Phát tự lúc nào.

               Nguyên nhìn dáo dác kiếm nhà ông Huân, và chàng gặp con trai ông Huân, Bình, bây
               giờ đã lớn và đã có hai con.

               Bình đã phá vách kề đường hẻm và mở quán ăn để sinh sống. Ông Huân nhận ra
               Nguyên và mừng rỡ nói lớn:
               -  Trời đất tôi cứ tưởng cậu mất tích rồi. Gần ba mươi năm cậu quay lại quý hoá quá.

               Nguyên ôm lấy ông Huân và dìu ông ngồi xuống ghế. Chàng hỏi.
               -  Sao, hồi này bác thế nào?

               Ông Huân cười gượng gạo:
               -  Thì tôi cũng còn khoẻ, chỉ tiếc rằng bà ấy mất rồi…!
               -  Ồ…! Sao vậy?  Nguyên ngạc nhiên hỏi.

               Ông Huân thở dài.
               -  Thì cậu biết rồi…! Bà ấy sợ Cộng Sản không tha dân Bắc kỳ di cư, và nghĩ tới sự tra
                   tấn và đấu tố trước công chúng thời 1955, nên bà ta uống thuốc tự tử.
               -  Thôi cũng là số mệnh, bác đừng buồn. Nguyên an ủi.
               -  Bà ấy mất lâu rồi, nên tôi cũng quen rồi. À cậu về nhà chưa? Có gặp mợ ấy không?
               Nguyên lắc đầu.
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205