Page 201 - Me Toi
P. 201
- Không, tôi chưa về nhà, mà nhà đâu còn nữa mà về…!
Ông Huân nhìn sững vào mặt Nguyên.
- Ủa, cậu biết được chuyện về mợ ấy rồi à…?
Nguyên gật đầu.
- Tôi biết chứ. Biết từ lâu rồi…!
- Thôi cậu đừng buồn làm gì…! Mợ ấy đi với những tên Công An bự Cộng Sản đó, cậu
coi chừng nghe.
- Tôi đã coi như không có người vợ này từ lâu rồi, từ trước năm 75 lận…!
Ông Huân thở dài, và nhìn Nguyên.
- Tiếc thật, ngày đó cậu lấy cô Đào thì hạnh phúc biết bao. Dòng họ cô Đào khó quá
mà bà cụ thân sinh của cậu cũng tự ái cao quá. Thành ra hai người có duyên mà
không nợ.
Nguyên ngước mặt lên trần nhà, chàng cố nén cơn buồn phiền.
- Gần ba mươi năm rồi, có lúc nhớ có lúc tôi quên.
Ông Huân nhìn Nguyên như dò xét, ông hỏi Nguyên.
- Cậu mới về từ Mỹ phải không?
- Dạ Phải.
- Cậu tới thăm tôi hay là có ý gì khác?
- Tôi đi tới đây như ngựa quen đường cũ, nên ghé thăm bác xem bác còn ở đây hay
không.
Ông Huân cười, và mời Nguyên uống ly bia Bình vừa mang tới bàn.
- Tôi thì còn sống nhăn, có vài người bạn của cậu đã mất tích, như anh của cô Đào.
Còn cô Đào bây giờ đã có chồng và bốn đứa con, tụi nó lớn rồi.
Nguyên ngạc nhiên nhìn ông Huân.
- Bác nói sao? Đào còn sống? Sao Trọng anh của Đào nói với tôi là Đào bỏ nhà đi tu ở
nhà Dòng Mến Thánh Giá tại Qui Nhơn.
- Đúng! Cô Đào đã đi tu sau khi không lấy được cậu, nhưng sau khi Cộng Sản giải
phóng, Trọng anh cô ta chết, nên cô ta trở về nuôi mẹ. Bà cụ cũng qua đời cả năm
nay rồi. Bây giờ cô Đào vẫn ở chỗ cũ, nhà mẹ để lại.
Nguyên uống một hớp bia đầy như cố nuốt vào lòng sự buồn phiền. Sau khi bỏ ly
xuống bàn, chàng nhìn qua phía cửa sổ cũ của nhà Đào, chàng nói như nói vơi chính
mình.
- Thôi thế cũng xong… Đời chỉ có mình tôi buồn…
Bỗng nhiên ông Huân chỉ cho Nguyên một người thanh niên cỡ 19, 20 tuổi đang tiến tới
phía bàn chàng ngồi.