Page 203 - Me Toi
P. 203

-  Anh nhà chắc đi làm
                                                                                xa?  Nguyên hỏi.
                                                                                -  Không…! Anh đi chợ
                                                                                   giao hàng ngày nào
                                                                                   cũng tới tối mới về…!
                                                                                -  Đào đủ ăn không?
                                                                                -  Cám ơn anh tôi vẫn thế,
                                                                                   ngày may vài bộ đồ chỉ
                                                                                   đủ nuôi bốn cháu.
                                                                                -  Ồ… thế cũng xong một
                                                                                đời…!
                                                                                -  Còn anh?

                                                                                Nguyên nhìn thẳng vào
               mắt Đ  ào.
               -  Tôi chẳng có mống nào cả? Sau ngày bỏ Bùi Phát ra đi, tôi sống như kẻ độc thân…!

               Bỗng dưng Đào cúi xuống, nàng im lặng vài giây, sau đó nhìn Nguyên, với nụ cười rất
               thân thiết.
               -  Tôi biết anh còn sống là tôi mừng lắm.
               -  Tôi cũng vậy…
               Nguyên nhìn qua đứa con trai của Đào, chàng nói.
               -  Cậu con trai của Đào cao lớn quá. Sao tên cũng là Nguyên vậy?
               -  Anh biết mà…! Và tôi cũng biết anh đặt tên con gái nuôi của anh cũng tên Đào phải
                   không?

               Nguyên nhìn người con trai của Đào, rồi nhìn Đào, chàng gật đầu.
               -  Phải…!  Nguyên trả lời thật nhỏ, như một lời nói buồn phiền.- Hay mình gả con cho
                   nhau đi…!
               -  Thôi tôi không dám đâu…! Tôi nghèo lắm…
               -  Ngày xưa tôi cũng nghèo vậy…!
               -  Dòng họ tôi chê anh nghèo, chứ mẹ tôi thì không chê anh…!

               Sau vài phút ngồi nói những mẩu chuyện không đâu nhưng chỉ hai người hiểu, Nguyên
               đứng dậy cáo từ ra về. Khi chàng vừa bước qua cửa, chàng chợt nghe tiếng người con
               của Đào hỏi nàng.
               -  Ai vậy mẹ…?

               Tiếng Đào trả lời con:
               -  Một người bạn thân của mẹ đã gần ba mươi năm trước…!
               -  Sao con cũng tên Nguyên?
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208