Page 207 - Me Toi
P. 207
Nàng như nhân vật Bích Câu đến rồi đi, tôi chỉ là khách lạ bên đường gặp nhau chào
hỏi rồi nàng quên tôi! Nhưng cái oái oăm là tôi thì nhớ tên nàng mà nàng chắc chẳng
bao giờ biết tôi là ai! Cái tên của nàng tựa như là một dấu chấm rất nhỏ trong một bài
thơ tình, hầu bài thơ có trắc bằng niêm luật, để trở thành cung điệu cho một bản nhạc
thơ phổ.
Tình hồng là thế, những dấu chấm sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng hoặc chấm than, hay
ngoặc đơn hoặc ngoặc kép đều mang cho tôi một ấn tượng khởi sắc và rung cảm trong
lòng. Những dấu này như những nụ hoa xuân, như tiếng reo của nắng, lời gọi của thu,
và thở dài của mùa đông chợt về trong gió heo may, mà tôi thường gọi là người tình
gió thoảng trong câm nặng dấu kín, để chắt chiu cho riêng mình …!
Tôi có tiếng lì mà không có miếng...! Tình đối với tôi toàn là thua lỗ không hà...! Tại vì
tôi chỉ biết nhìn cái đẹp thuần khiết, trân trọng và yêu quí, như cụ già đã sửa soạn bàn
trà nóng, ngồi hưởng hương phảng phất của hoa hòa với mùi thơm phức trong hơi
nước bốc lên từ chén trà, bên cạnh những đóa quỳnh đang rung cánh nở để chiêm
ngưỡng sự kiêu sa đài các của loài hoa quý. Một loài hoa đã ép mình nở về đêm hầu
tránh loài ong bướm trần tục, rồi trong khoảng khắc hoa đã héo tàn, tan biến để lại
trong lòng người ái mộ một nỗi nhớ man mác khó quên của đời hương phấn.
Tuy trên hai mươi tuổi nhưng tình yêu dường như tôi chưa gặp, và nếu có gặp cũng chỉ
như hoa phượng tàn mùa hè cũ, chưa nói với nhau một lời yêu, nhưng hầu như đã
nghe tiếng gọi của lòng, thế rồi biền biệt xa nhau, tôi đi vào Dòng tu, nàng ở lại quay
quắt ngày đầu hè đó:
Thôi chẳng yêu thương và hứa hẹn!
Anh về đi đừng nhắc lại tên tôi,
Chuyện thế gian tôi đã chán lắm rồi,
Chữ chung thủy bảo tôi làm gì nữa!
Tôi không dám oán than đời ngang trái,
Nhưng vẫn buồn không biết tại vì sao,
Có lẽ vì bao chuyện đớn đau,
Của bạn hữu đã làm tôi run sợ.
Đừng nhắc lại tên tôi thêm lần nữa !
Đừng yêu tôi và đừng trách tôi gàn,
Cũng đừng cho rằng tôi quá khô khan,
Bởi tôi đã thiết tha nên sợ hãi.
Ban-Mê Hè 1963
Diễm Diễm
Tình bạn thì tôi đã có một người bạn thiết, Ngọc Ẩn. Chúng tôi sống gần ngõ từ nhỏ,
học cùng lớp, nhà Ẩn giầu, có xe hơi đưa đón đi học và tôi thường được dì Sáu mẹ Ẩn
cho quá giang, và cũng thường vào phòng của Ẩn ăn ngủ như nhà của mình.