Page 209 - Me Toi
P. 209
nước ra đi để nối tay với bạn bè ngoài vòng tuyến và cũng không còn chọn lựa nào
khác.
Những ngày về phép của Ẩn, việc đầu tiên là Ẩn vất ba lô vào phòng, nói chuyện vài
câu với dì Sáu, sau đó chạy tới nhà tôi, tìm gặp mẹ tôi và hỏi tôi ở đâu.
Cứ thế chúng tôi luân phiên nhau về Ban-Mê nghỉ phép. Ẩn về thì tôi bỏ Ban-Mê ra đi,
và ngược lại khi tôi về thì Ẩn lại đi. Chúng tôi tìm đuổi bắt nhau bằng những lời hỏi
thăm về nhau qua hai bên cha mẹ.
Đời lính vui buồn lẫn lộn, ôm súng nhiều hơn ôm người yêu, và sống chết không ngờ
trong phút giây, do đó tiếng gào thét hô quân, tiếng đạn réo bên tai, và tiếng rên xiết
của thương binh nhiều hơn tiếng nói nhân nghĩa yêu thương, và đã vắng mất tiếng gọi
của tình nhân.
Đời lính chỉ biết hy sinh mà không đòi hỏi ai sự trả lại, nhưng mọi người lính đều hiểu
rằng an bình của người thân là sự đánh đổi nhọc nhằn và thể xác họ, cho nên họ biết
rằng mang thân vào chiến tranh là có sự mất mát, có máu đổ và sẽ nằm xuống nơi góc