Page 214 - Me Toi
P. 214
Ẩn cúi đầu vẻ buồn phiền.
- Tao nói với chị hai của tao, và chị hai của tao đã nói với Lê.
- À thì ra thế, nhưng sao Lê đi lấy chồng?
- Tại tao về Sài Gòn học rồi thời gian dường như tao đã quên nàng. Tình học trò chỉ
thoáng qua rồi mất. Tao vào Thủ Đức, khi về lại Ban-Mê-Thuột tao chợt nhớ Lê và
đi tìm mới biết Lê đã lấy chồng.
- Tình học trò thật dễ quên, nhưng lại dễ nhớ, phải không mày? Tuy nhiên chỉ một
xúc tác nhỏ xáo trộn tâm tư là hình ảnh cũ chợt về, khổ nỗi cái hình bóng trở về đó
lại là dáng xưa, cho nên sau mấy chục năm, mày và tao có gặp trước mặt cũng
chẳng biết, vì họ có đàn con theo sau, và thời gian lam lũ với mưu sinh đã làm vóc
dáng họ đổi thay…!
Tôi nhìn Ẩn vẻ thách đố.
- Vậy mày có muốn làm quen với người đẹp đứng trước mặt để thay Lê của mày
không?
Ẩn lắc đầu:
- Thôi mày, bậy quá đi…! Tình yêu đâu có thể thay thế người này với người kia?
Tôi tinh nghịch như hồi còn học sinh, chuyện của người thì tôi làm tới nhưng ngược lại,
chuyện của tôi thì tôi mù tịt im khe. Tôi vừa bước tới cạnh người con gái đang vui vẻ
với bạn bè trước mặt chúng tôi, tôi nói với Ẩn.
- Để tao đi hỏi vợ cho mày…!
- Thôi mày để cho người ta yên. Ẩn nói với theo.
Nhưng đã muộn, tôi đã bước tới trước mặt người con gái có suối tóc thề bay bay trong
gió chảy từ đôi vai tròn ôm vào cái eo thon. Nàng đưa đôi mắt tròn đen nhìn tôi trong
khi tôi gật đầu chào nàng.
- Xin lỗi cô, tôi tên Nguyên. Anh bạn của tôi đứng kia xin cô cho chụp một tấm hình,
vì cô đẹp quá làm bạn tôi ngây ngô.
Cô bé quay lại nhìn mấy người bạn, và với giọng Huế như chim cô nói nhỏ với họ.
- Anh chàng này dị quá đi…! Vô duyên…!
Tôi không để cho cô bé có phản ứng kịp để chối từ, nên với gọi Ẩn.
- Ngọc Ẩn, Cô… bằng lòng, vậy mang máy ra đây chụp đi. Xin lỗi để tiện xưng hô, cô
tên gì nhỉ? Tôi tên Nguyên…
Một người bạn của cô bé nhanh nhẩu:
- Tên Song Uyển, tôi tên Nhung, còn đây là bạn tôi tên Hòa.
Tôi cười làm lành, và để che giấu sự nghịch ngợm trong lòng, tôi gật đầu thêm lần nữa,
và nói: