Page 217 - Me Toi
P. 217

Tóc thề óng ả bãi chiều
               Hồn anh bỗng chợt xiêu xiêu sóng tình.

               Tôi được mẹ của Song Uyển chấp nhận là người quen trong nhà và tin tưởng tôi như
               con cháu từ ngày tôi gặp lại Uyển trên bãi biển và trả lại cái khăn trên tay mẹ của
               Uyển, sau khi tôi thành thật kể lại cho bà nghe chuyện gặp Uyển và tai nạn bất ngờ của
               tôi tại Hòn Chồng, nhưng tôi giấu sự sỗ sàng đầu tiên khi làm quen Song Uyển để được
               lòng bà.

               Hai năm vội qua ba đứa tôi đi chơi chung mỗi cuối tuần vui lắm, và Song Uyển vì cớ gì
               đó thân tôi hơn, nhưng Ngọc Ẩn bạn tôi lại yêu cô bé đến nỗi anh chàng thú với tôi
               trong một đêm hai đứa gác cẳng lên nhau nói chuyện tình trong hơi rượu:
               -   Tao phải lấy Song Uyển, mày nhường cho tao đi.
               -   Tại sao mày nói với tao điều này?

               Ẩn ngồi dậy, nhìn vào mắt tôi, hắn khật khừ phân trần:
               -  Vì năm nay là năm cuối, Song Uyển nếu không lấy chồng thì phải vào Sai Gòn học
                   Ðại học, mà nếu nàng đi là tao mất nàng mày hiểu không?

               Với thái độ dửng dưng, tôi gật đầu.
               -  Tao biết, vì mẹ Song Uyển có nói với tao chuyện Song Uyển sẽ về Sài Gòn học
                   dược, nhưng mày yêu Song Uyển thật sao? Nhưng mà Song Uyển lại không thích
                   mày thì làm sao đây?
               -   Mày nghĩ kế cho tao. Nhưng dường như Song Uyển không yêu tao mà yêu mày.
               -  Tại sao mày khẳng định chuyện này?
               -  Nhìn hành động của Song Uyển là tao biết.

               Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Ẩn, và hiểu được Ngọc Ẩn đã yêu Song Uyển với con tim chân
               tình, trong khi tôi cũng mơ hồ rằng dường như trong sâu thẳm nào đó tôi cũng ghép
               hình bóng Song Uyển lẫn lộn giữa tình em gái và tình yêu, nhưng tình yêu của tôi đã
               không sâu đậm như Ẩn, vì tôi rất thân với Uyển, và cũng chính vì sự gần gũi này mà
               con tim tôi đã không có chút rung cảm nào, nó nằm yên tự tại trong nỗi vui đùa bè bạn
               anh em. Nay Ẩn nói với tôi, hắn yêu Uyển, bất chợt con tim tôi như bị cái gai chích nhẹ
               vào và chợt cảm nhận được tình của Uyển đối với tôi nhẹ nhàng và đợi chờ, trong khi
               tôi như người ngây ngô chẳng biết gì hơn ngoài sự vui chơi bạn bè trong tình thân tin
               tưởng của ba má Song Uyển. Có đôi khi tôi mang những lời kẻ cả đàn anh ra dạy Uyển
               trước mặt mẹ Uyển, và đã làm nàng rưng lệ muốn khóc, rồi chạy trốn vào phòng riêng.
               Tuy nhiên, giữa bạn và tình yêu mà tôi chưa bao giờ nói ra với Uyển, tôi đành giữ kín vì
               tôi đã hiểu được tình Ngọc Ẩn đối với Song Uyển rất chân thành. Tôi nói với Ẩn như
               một sự chối từ tình yêu của Uyển.
               -  Tao không thích chuyện yêu thương này, chỉ lấy nàng làm người mẫu trong thơ mà
                   thôi. Khi nào tao quên Diễm Diễm tao sẽ cho mày hay.
               -  Nhưng Song Uyển đọc thơ của mày viết, nàng cứ tưởng mày viết cho nàng…!
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222