Page 220 - Me Toi
P. 220

Ngọc Ẩn chợt thắng xe lại, bảo tôi xuống xe, và kéo tôi vào vỉa hè ngồi trước mắt ngạc
               nhiên của người đang đi trên hè phố Độc Lập. Ẩn ôm vai tôi vẻ cầu khẩn.
               -  Tao lạy mày! Mày bảo sao tao nghe vậy, miễn là tao cưới được Song Uyển và được
                   sự đồng ý của hai bên…!

               Tôi nhìn Ẩn, và ôm lấy Ẩn trong tình bạn chân thành muốn giúp cho nhau.
               -  Ai thì tao không làm, nhưng mày thì tao nhất định sẽ làm cho hai đứa mày được
                   hạnh phúc. Nhưng sau khi tao làm mà mày không cưới Song Uyển thì tao giết
                   mày…!

               Ẩn ngó tôi chăm chú.
               -  Tao sẽ cưới Song Uyển mà, nhất định, tao thề…!
               -  Được rồi, thôi mày chở tao về nhà mai tính sau.

               Tôi mặt lì, nên lại một lần nữa chịu đòn đức dục của hai bên, tôi phao tin động trời với
               bà thân sinh Song Uyển và dì Sáu má Ẩn để rồi ngồi yên nghe mỗi bà dạy mỗi điệu
               khác nhau:
               - Tụi nó đã...! Sao anh không nói cho tôi hay, anh là người khả ố quá mà...! Tôi
                   tưởng anh là người đàng hoàng nên để Song Uyển đi chơi với anh, anh lại làm mất
                   lòng tin của tôi. Gia đình tôi Công giáo làm sao gả con cho người Phật giáo được.
               -  Nguyên à… Dì cứ tưởng con và thằng Ẩn đàng hoàng, ai ngờ mày cũng là thằng
                   mất dạy… như thằng Ẩn con của dì...! Làm sao dì cho Ẩn cưới người Công giáo vào
                   gia đình này chứ…!

               Với hai người khác nhau, nhưng tôi cũng chỉ cúi đầu xin lỗi, và thưa cùng họ rằng:
               -  Dạ thưa Công giáo và Phật giáo, bên nào cũng dạy từ bi, bác ái mà…! Chúa, Phật
                   đâu có dạy con người làm điều ác đâu…!
                   Con xin chịu lỗi, là không cản thằng Ẩn và em Song Uyển, nhưng lỡ rồi… Thôi tùy
                   phúc phận hạnh phúc hay đau khổ trong tình yêu này của tụi nó, nếu xảy ra chuyện
                   gì con không chịu trách nhiệm nữa. Con chỉ biết báo cáo mà thôi…!

               Ván bài tháu cáy này thực đã hiệu quả, Song Uyển bị gọi cấp tốc về Nha Trang tức
               khắc, và dì Sáu hối hả nhờ tài xế lái xe đi Nha Trang từ Ban-Mê-Thuột, sau đó dì nhờ
               tôi dẫn tới nhà ba má Song Uyển. Dì Sáu lại còn chịu cho Ngọc Ẩn theo đạo Công giáo
               như ba má của Song Uyển đòi hỏi, sau khi dì cho Ẩn và tôi và tôi một bài giáo dục hai
               tiếng đồng hồ.

               Thế là Ngọc Ẩn và Song Uyển tìm được hạnh phúc sau khi tôi bị ba lần cúi đầu nghe
               phán xét tội trạng.

               Mấy chục năm trôi qua, Ngọc Ẩn, Song Uyển đã có bốn con và mấy đứa cháu nội ngọai.
               Tôi lạc bầy bỏ nước lưu lạc xứ người, vẫn liên lạc với gia đình Ẩn để biết được rằng:
               Ngọc Ẩn vào tù cải tạo chín năm, Song Uyển một mình nuôi con, thăm chồng lo cho mẹ
               bằng đôi tay yếu đuối khẳng khiu học trò thủa nào.
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225