Page 218 - Me Toi
P. 218

-  Trời đất, thơ là thẩn, mày biết không? Tao sẽ có ngày nói với Uyển chuyện này. Bộ
                   tiếng sáo của mày không làm nàng chết điên người lên hay sao…! Nàng khen mày
                   thổi sáo hay mà...!
               - Nhưng có bao giờ Uyển ôm vai tao như ôm vai mày một cách thân thiết trìu mến đòi
                   quà đâu nào?
               -  Ừ nhỉ, tao không để ý, vì tao coi cô bé như em, hay bạn bè...!

               Sau một tuần suy nghĩ tôi nói với Ngọc Ẩn trong khi tôi chở Ẩn bằng Honda của tôi từ
               làng Thanh Hải về Nha Trang:
               -  Tao sẽ dàn cảnh cho mày, tuy nhiên mày phải cưới cô bé, nếu không bà cụ cô bé sẽ
                   bốc mồ mả ông nội tao lên là mày không sống nổi với tao.

               Sau khi hai đứa thỏa thuận và bắt tay trong sự thông cảm, tôi âm thầm xa dần Song
               Uyển trong trạng thái chẳng đặng đừng cho Ngọc Ẩn có sự an bình. Mặc nhiên lòng tôi
               có một chút buồn phiền, ghen tuông ích kỷ, trong khi Song Uyển không biết lòng tôi ra
               sao đối với nàng và Ngọc Ẩn càng ngày lún sâu vào tình cảm một chiều không lối thoát.

               Đã hứa với Ẩn nên tôi đành bấm bụng gạt qua hình bóng cô bé mỗi lần tôi tới nhà là
               ôm cổ nũng nịu đòi quà.

               Tôi ngủ tại nhà Ẩn, dậy sớm bước ra sau và đi trong những hàng dừa lòng miên man
               nghĩ tới thằng bạn từ thủa nhỏ có tài thổi sáo (học trò Nguyễn Đình Nghĩa) trong một
               buổi sáng thật đẹp trời của làng Thanh Hải. Nắng mới bình minh của sớm mai đang lên
               soi nghiêng qua những kẽ lá dừa nhẩy nhót trên tường nhà trong hơi sương còn lạnh,
               vài con chim từ đâu bay tới đậu trên ngọn dừa hót líu lo, sóng biển rì rào vọng lại từ xa
               như tiếng gọi.

               Sau khi mặc quần áo, tôi viết lại cho Ẩn vài câu rồi lấy xe Honda chạy về Nha Trang
               trong ánh nắng đang lan dần vào không gian cho một ngày mới của ngày thứ bảy. Tôi
               chở Song Uyển vào làng Lương Sơn gần Đồng Đế, Nha Trang, sau ngọn núi có hình
               dáng cô gái nằm ngửa chân co chân duỗi vẻ đợi chờ và muôn đời xõa tóc ra biển xanh.

               Sau khi ba đứa tôi gặp nhau tại điểm hẹn, tôi đột nhiên kiếm cớ có chuyện riêng phải
               về đơn vị rồi không trở lại đón Song Uyển ngày đó. Ngày hôm sau Chúa nhật, bé Song
               Uyển và tôi cãi nhau một trận trước mặt má Song Uyển về chuyện bỏ nàng lại cho Ẩn,
               và từ đó tôi bị cô bé từ luôn không nhìn mặt.

               Sau một năm Song Uyển vào Sài Gòn học, Ẩn đã vui vẻ đi lại Sài Gòn - Nha Trang trong
               những ngày phép để thắt chặt tình yêu giữa Ẩn và Uyển. Nhưng không biết vì sao mẹ
               Uyển không chịu gả Uyển cho Ẩn và dì Sáu cũng không chịu cưới Song Uyển về làm
               dâu…!
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223