Page 213 - Me Toi
P. 213
Những chai bia không đã chất lên gần kín
chiếc bàn nhỏ. Tôi chở Ngọc Ẩn về nhà tôi
thuê tại khu nhà tôn, Phước Hải, sau đó
chở Ẩn về Đồng Đế, tôi mới biết rằng Ẩn
cũng ở thuê như tôi tại làng Thanh Hải núp
dưới những lá dừa xanh gần Quân Trường
Đồng Đế.
Chiều nào tôi và Ẩn cũng gặp nhau, khi thì
ở nhà Ẩn, khi thì tại nhà tôi, vài ba lần kéo
nhau ra tiệm nhậu sau khi Ẩn thổi sáo cho
tôi ngâm những vần thơ tôi mới làm mang
khoe với Ẩn…!
Hai thằng tôi lại có dịp đi chơi với nhau như thủa nào. Có những đêm hai thằng say
khướt trong quán rượu, nhưng cũng cố gắng nương nhau, lái xe Honda chở nhau về
nhà trong men rượu chếnh choáng. Và cũng có những lần Ẩn cho chó ăn chè ngay trên
lưng của tôi, nhưng cũng có lần Ẩn dìu tôi vào nhà chứa ở gần bến xe đò Phuớc Hải, bỏ
tôi ngủ ở đó, và lái xe Honda của tôi về Thanh Hải.
Ngày nắng hạ Nha Trang, Hòn Chồng tấp nập người qua lại thăm viếng thắng cảnh, hai
chúng tôi quần áo bảnh bao cũng nhập vào cảnh vui nhộn này trong tiếng vỗ đùa của
sóng, những cơn gió biển mặn làm sạm da. Tôi chợt để ý tới người con gái có mái tóc
thề đang đứng quay lưng về phía tôi và Ẩn. Tôi vỗ lưng Ẩn.
- Mày có thấy cái gì đẹp không?
- Không?
- Mày là thằng mắt thịt, đâu biết thưởng thức cái đẹp trời cho…! Hèn nào má mày đặt
tên cho mày là Ngọc Ẩn, tên con gái…!
Ngọc Ẩn quay nhìn chung quanh rồi à lên một tiếng.
- Mắt mày tinh thật…! Tóc thề giống Lê quá mày…!
- Thôi mày im đi… Lê có chồng rồi, mà mày có nói với Lê là mày yêu cô ta hay
không?
- Không…!
- Vậy thì xong…! Hãy để mây theo gió, tình mày là tình điên…!
Ẩn quay qua tôi, hắn hất mặt:
- Thế mày với con Diễm Diễm thì sao?
- Chuyện của tao và Diễm Diễm khác chuyện của mày và Lê. Diễm Diễm biết tao thích
nàng, nhưng tao yên lặng theo lệnh ông già đi vào Nhà Tập để tu, do đó Diễm Diễm
đã trao cho tao một bài thơ, tao đọc một lần trước khi vào Dòng rồi thuộc luôn tới
bây giờ không quên. Còn mày Lê không hiểu mày đối với nàng ra sao…!
- Lê biết tao yêu nàng…!
- Mày không nói, sao Lê biết mày yêu nàng…!