Page 208 - Me Toi
P. 208
Từ nhỏ, tôi và Ẩn chơi chung với nhau và chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện bí mật trong
đời sống tuổi thơ và yêu thương học trò, nên cha mẹ của hai đứa cứ ngỡ rằng tụi này
đồng tính luyến ái, nhưng thực tế chúng tôi đã là đôi bạn nối lòng tình cảm hơn cả anh
em với những vui buồn, ấu ó, cắn xé bên nhau.
Hết năm đệ tứ, tôi nghe lời cha mẹ vào Nhà Tập Dòng La-San ở Nha Trang để tu và Ẩn
về Sài Gòn ở với dì Bẩy, em của má Ẩn bên Khánh Hội để đi học. Chúng tôi buồn lắm
nhưng lệnh cha mẹ đâu bao giờ dám cãi. Chúng tôi chỉ biết im lặng khóc với nhau một
đêm dài rồi chia tay khi có tiếng gọi của cha mẹ gọi dậy, và thúc hối ra đi.
Chúng tôi xa nhau từ đó sau dần mất liên lạc, nhưng trong lòng chúng tôi vẫn nhớ tới
nhau, và thương nhau như thương người tình…!
Ngày tháng dần trôi, chúng tôi lớn lên trong tiếng súng vọng về từ xa, tôi trong Nhà
Tập đọc kinh cầu nguyện cho Ẩn luôn được an bình, trong khi Ẩn tưởng nhớ tới tôi khi
nghe tiếng pháo kích của Cộng Sản nổ vang làm sụp đổ góc công sự đồn trú, và cứ thế
chúng tôi tìm tới nhau bằng linh cảm vọng tưởng trong nỗi niềm đau xót chiến tranh.
Sau khi ra khỏi Nhà Tập Dòng La-San, tôi về Ban-Mê- Thuột gặp dì Sáu, mẹ Ngọc Ẩn,
và biết rằng Ngọc Ẩn đã là lính chiến, mà đời lính của Ẩn có nhiều gian nguy, nhưng Ẩn
vẫn hăng say vui vẻ vai ba lô, tay súng tiến lên trong khói lửa đạn thù, vì thế dì Sáu lo
lắng thật nhiều cho đứa con của dì, trong khi Ẩn đã không nghĩ tới chuyện lấy vợ hoặc
có người tình cho đúng nghĩa rũ sạch thê nhi để tòng quân.
Tôi ngây ngô thẹn thùng trước yêu thương vì ảnh hưởng mấy năm trong Dòng tu. Tôi
chỉ nhìn rồi ao ước thầm, và không dám mở miệng chào đón ai vào lòng, cũng chỉ vì
tuổi trẻ mang nhiều mộng ước không muốn vướng bận hồng nhan.
Ban-Mê tôi lưu luyến với hoa cà phê trắng ngập đồi, với màu đen đậm đặc óng ánh
trong ly tỏa ra mùi hương kỳ dị đã làm mềm lòng người khi thu đổ lá, làm ấm lòng
người trong mỗi sáng mùa đông nhìn cành khô vươn lên trời cao xám và nắng lạnh.
Tôi bỏ Ban-Mê như bỏ lại người tình ra đi khi đường Thống Nhất đầy màu phượng vĩ,
và những cánh hoa đỏ rụng như những giọt máu nhỏ xuống vương bay… Tôi nhớ Ngọc
Ẩn trong ngày tuổi dại rong chơi, hai đứa hùa nhau đuổi theo hứng từng cánh phượng
rơi, rồi mang đếm xem đứa nào hứng được nhiều hơn. Ngày đó tôi đã buột miệng ra
hai câu thơ để rồi kéo mãi trong đời:
Ô kìa hoa phượng tan thành máu!
Nhỏ xuống hồn tôi lịm một đời…!
Hằng đêm tiếng súng đại bác vọng về ngày một gần, và hỏa châu le lói đong đưa chiếu
sáng cả một vùng đồi núi giữa sương đêm, như ánh mắt thần linh réo gọi những oan
hồn đã nằm xuống nới trận tuyến, nhưng thân trai, tôi và Ẩn đều phải bỏ nhà mang nợ