Page 211 - Me Toi
P. 211

Ẩn và tôi muốn tìm nhau nhưng biết đâu mà kiếm…! Tôi nghĩ đời Ẩn lính chiến rừng
               sâu, nay đây mai đó sống chết vô thường, trái lại tôi vất đi tất cả mộng ước, cuộn mình
               tròn như con kén trong thành phố với đôi mắt ưu tư khi nhìn thấy những mảnh khăn
               tang trên đầu những người vợ trẻ, và con của  những người lính đã ra đi không về
               trong những ngày Chúa Nhật đông người cầu nguyện trong giáo đường…!

               Một hôm tôi chợt gặp Ẩn trong trận đá banh giữa Quân trường Đồng Đế và Trung Tâm
               Căn Cứ 12 Huấn Luyện Không Quân Nha Trang.
               Trên sân đá banh của Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế, tôi đứng hàng trung ứng giữa và
               đang giàn sang phải để phòng thủ một màn tấn công của những cầu thủ tiền đạo
               Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế. Bất chợt tôi nhìn lối lừa banh của người đối thủ mang số
               chín đang dẫn banh vào giữa sân và tiến qua phần đất của đội banh chúng tôi. Tôi bật
               tiếng gọi thật lớn:
               -  Ngọc Ẩn…! Ngọc Ẩn…!

               Ẩn ngừng lại theo phản ứng, nhìn quanh và trái banh đã bị giành mất trong chân Ẩn,
               nhưng Ẩn không màng. Ẩn quay một vòng gọi lớn:
               -  Nguyên, mày ở đâu?

               Tôi giơ tay lên vẫy Ngọc Ẩn, và la lớn để trả lời Ẩn.
               -  Ẩn, tao ở đây…!

               Ngọc Ẩn đã nhận ra tôi, chúng tôi vội vàng chạy tới ôm nhau thật lâu như ôm người
               tình và khóc trên vai nhau. Chúng tôi cùng cởi áo cầm tay bước ra khỏi cuộc chơi trong
               sự ngạc nhiên của mọi người, và lên xe Honda của tôi chạy thẳng về Nha Trang bỏ mặc
               những gì đang xẩy ra trên sân đấu. Trong giờ phút ấy chỉ có tôi và hắn, thằng bạn ăn
               ngủ chung chạ với những âu lo buồn phiền.

               Ngọc Ẩn ngồi phía sau ôm eo tôi, nhưng Ẩn chồm tới hét vào tai tôi:
               -  Sao mày lại là lính Không Quân? Tao nghe mày đi tu mà.
               -  Tao bỏ Dòng lâu rồi, về học Văn Khoa không xong nên bây giờ là lính Không Quân.
               -  Lâu chưa?
               -  Hai Năm rồi…!
               -  Mẹ của mày biết không?
               -  Biết…!

               Tôi dừng xe trước ki-ốt số 5 trên đường Duy Tân cạnh bờ biển, kéo Ngọc Ẩn vào bàn
               rồi gọi hai chai bia 33, trong khi Ẩn hỏi tôi:
               -  Mày vợ con gì chưa?
               -  Tao mà vợ con cái quỉ gì…! Lương không đủ ăn, phải lấy tiền mẹ tao cho hàng
                   tháng, cõng vợ vào là nợ nghe mày…!
               -  Má tao cứ lải nhải chuyện vợ con hoài, nghe chán bỏ mẹ đi. Ẩn nói, sau khi cầm
                   chai bia nốc một hơi.
   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216