Page 215 - Me Toi
P. 215
- Xin chào Song Uyển, Nhung và Hòa. Chắc ba người đều học trường Nữ Võ Tánh?
- Không, tôi học Lê Quí Đôn, Hòa học trường sinh ngữ Phi Yến, Song Uyển học Nữ Võ
Tánh.
Ẩn bước lại .
- Xin chào ba cô Uyển, Nhung và Hòa.
Tôi giật máy ảnh trên tay Ẩn, bước lùi lại phía sau, chụp vội một tấm, sau đó tôi nói với
mọi người:
- Chụp ba không tốt, thôi Ẩn đứng vào chụp lại đi.
Nhưng tôi lùi và bất chợt vấp té quỵ gối xuống mặt đá gồ ghề, máu rớm ra và thấm
qua quần chỗ đầu gối. Song Uyển và nhóm bạn của nàng nhìn thấy, vội bước lại, trong
khi Song Uyển với giọng Huế nàng nói:
- Trời ơi…! Anh có sao không? Rách quần rồi, máu thấm ra rồi…!
Tôi ngồi dậy, kéo ống quần để xem vết thương, trong khi Song Uyển không suy nghĩ đã
đưa khăn tay của nàng cho tôi, nàng nói:
- Anh lấy khăn này cột băng lại, rồi về thoa thuốc mới mau lành.
Tôi cầm lấy khăn của nàng, gật đầu cám ơn, nhưng không cột để băng lại như nàng đã
dặn. Tôi ôm tay Ẩn và chào cả ba người để về nhà. Sự thật chân tôi đã quá đau nhức,
và cần về nhà để lo thuốc.
Tôi đợi cả tuần lễ tại cổng trường Nữ Võ Tánh để tìm Song Uyển, hầu trả cho nàng cái
khăn và cũng là cái cớ làm quen, nhưng nàng vẫn biệt tăm. Tuy nhiên, có duyên với
nhau là sẽ gặp…! Tôi có thói quen ngồi ở ki-ốt số 5 uống bia và nhìn hoàng hôn trên
biển trong khi Ngọc Ẩn bận công tác không thể đi chơi với tôi. Bất chợt Song Uyển xuất
hiện trên triền dốc cát gần mặt nước. Nàng mặc quần tây trắng và chiếc áo polo màu
xanh đậm với mái tóc cột đuôi gà đã vô tình lột hẳn vẻ đẹp tây phương lồ lộ gợi tình
gợi cảm của nàng. Tôi nhìn chăm chú vào thân hình Song Uyển trong khi nàng đang
đùa với bọt sóng nước vừa tràn lên dốc cát rồi rút xuống nhanh chóng để tiếp tục cuộn
nước tiếp tục làm thêm những làn sóng vỗ bờ khác của biển.
Tôi lẳng lặng bước tới bên nàng mà nàng không hay.
- Chào Song Uyển.
Song Uyển trố mắt nhìn tôi như vẻ không quen. Tôi vừa vội bước vài bước khập khễnh
vừa nói với Song Uyển trong khi tay tôi đưa chiếc khăn trước mặt nàng.
- Uyển còn nhớ không? Tôi là kẻ xui tận mạng, chụp hình cho Uyển và mấy người bạn
của Uyển cùng người bạn của tôi ở Hòn Chồng rồi bị vấp ngã đó. Tôi tìm Uyển để
trả lại chiếc khăn cả tuần nay nhưng không thấy Uyển đâu cả.
Song Uyển có vẻ bối rối, nàng cúi mặt nói nhỏ.
- Ồ ra là anh Nguyên. Anh tìm Song Uyển ở đâu?