Page 216 - Me Toi
P. 216
Tôi mỉm cười cầu tài, với
thoáng vui, vì tôi biết nàng
nhớ tên tôi, nhớ tên có nghĩa
là đã cho tôi một chút hy
vọng bước đầu của cuộc vui
sẽ tới. Tôi chậm rãi nói cho
nàng nghe trong khi sóng
biển liên tiếp vỗ bờ, nước và
bọt trắng xô lên ôm lấy chân
nàng.
Tôi lấy giọng chân thành hầu
lấy cảm tình của nàng.
- Tôi chờ Song Uyển ở cổng
trước trường Nữ Võ Tánh.
Ngày nào tôi cũng đứng
chờ ở đó chờ Song Uyển
tới khi không còn người,
nhưng thất vọng lại quay
về, hôm nay may qua
chúng ta gặp lại…!
Song Uyển vẻ ngạc nhiên
pha lẫn chút cảm động, nàng
nói:
- Trời đất, Song Uyển
thường đi về lối cổng sau,
vì gần nhà Uyển hơn. Nhà Uyển ở đường Yersin gần trường Bá Linh. Uyển đâu có
biết anh mang trả khăn đâu, mà Uyển đâu có đòi khăn lại bao giờ…!
Trong khi tôi bước lại gần Song Uyển thì nàng lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách giữa
tôi và nàng, và nhìn quanh.
- Coi chừng mệ và em của Uyển ở chỗ kia kìa. Uyển vừa chỉ vừa nói ấp úng vẻ
ngượng nghịu.
- Tôi có làm gì Uyển đâu! Tôi chỉ trả lại chiếc khăn thôi mà…! Sao Uyển lại bước lùi
vậy?
Song Uyển vội lắc đầu, nàng nói nhanh rồi chạy lại chỗ mẹ và em nàng.
- Mệ biết kỳ lắm…! Thôi tặng anh đó, Uyển không lấy lại đâu.
Tôi cầm chiếc khăn, bỏ vào túi quần, đi theo và nhìn nàng đang chạy trên cát với thân
hình vừa tròn mộng tuổi xuân đầy mong ước hạnh phúc.