Page 235 - Me Toi
P. 235
N I EÀ M RI EÂ N G
Mỗi năm cứ vào ngày 28 tháng Tư là tôi nhớ tới chiếc xe Jeep lùn của Quân đội Mỹ viện
trợ cho Quân đội VNCH bị trúng B40 lật ngửa dưới rãnh nước cách chiếc cầu nhỏ nối liền
khu Xóm Mới và An Nhân khoảng vài mét. Người lái chiếc xe đó đã chết cháy co quắp
nằm bên chiếc xe, đầu chúc xuống rãnh nước dơ bẩn, và vài ba người lính Cộng Sản có
kẻ đã chết, có người bị thương đang nằm trên khoảng đất trống gần cầu, trong khi dân
chạy loạn từ Xóm Mới đổ ra An Nhân sợ hãi vội vàng chạy qua cầu và lấm lét quay đầu
nhìn lén mấy người lính Cộng Sản đang nấp bên bụi tre, và lăm lăm chĩa mũi súng AK
vào những người dân đang tất tưởi bồng bế con cái, và gánh những đồ cần thiết chạy
qua cầu.
Chiếc cầu chỉ dài khoảng ba mét nhưng sao tôi thấy quá dài đối với chiếc xe Honda tôi
đang lái chạy tới, trước sự chú ý của một người lính Cộng Sản cầm khẩu B40 đang bỏ
lên vai nhắm. Tôi không biết hắn nhắm tôi hay đám đông tỵ nạn, nhưng tôi vẫn chưa
nghe tiếng “cạch” của cò súng, và bình tĩnh cho xe từ từ lách giữa dân chúng đang lếch
thếch qua cầu và cố liếc mắt quan sát cảnh vật chung quanh.
Khi chiếc Honda đến giữa cầu, tôi chợt nhìn thấy chiếc mũ xanh có huy hiệu chiếc dù
nằm ở giữa cầu, mà những người chạy loạn không dám đạp lên, đồng thời tôi chợt nhìn
thấy số cuối của chiếc xe đang bốc khói, và mùi khét của thuốc súng hoà lẫn với mùi mỡ
người đang cháy trên thân thể người lính Biệt Cách Dù.
Chiếc xe Honda tôi lái cán lên chiếc mũ và tôi thoát được sự hiểm nghèo qua ngón tay
không bóp cò súng của gã Cộng Sản đang đưa trái phá hướng theo tôi.
Về tới đường Phạm Ngũ Lão vào nhà bà cô gần cổng Phi Long tôi mới có thì giờ nghĩ tới
người lính mũ xanh.
Chiếc mũ xanh và số xe đã cho tôi biết đích thật là anh Cơ, Đại úy Biệt Cách Dù. Nhà
anh Cơ ở gần nhà thờ Thái Bình Xóm Mới do linh mục Khang chánh xứ và đối diện với
nhà chị họ tôi, chị Tuất bằng tuổi với tôi.
Gần trưa 28 thángTư, chị họ tôi tất tưởi chạy về nói nhỏ với tôi:
- Em phải đi ngay lên Sài Gòn rồi tìm đường đi đâu thì đi, chị ở lại với các cháu. Anh
Hưng đang bị kẹt ở Cần Thơ có lẽ không về nữa đâu!
- Tại sao vậy? Tôi ngạc nhiên nhìn chị và hỏi.
Chị Tuất vừa nói, vừa vội vàng gọi tất cả các con của chị: