Page 240 - Me Toi
P. 240

Tôi vội bước qua nhà anh Cơ sau khi
                                                                    đã bỏ bộ quần áo lính vào túi bay của
                                                                    người bạn phi công cho làm kỷ niệm và
                                                                    đeo vào vai. Anh đã cho máy xe nổ và
                                                                    đợi tôi. Khi tôi  đã ngồi vào ghế phía
                                                                    bên phải của anh, và anh đạp ga cho
                                                                    xe chạy được vài mét bỗng dưng anh
                                                                    đạp thắng xe quay nhìn tôi, anh đuổi
                                                                    tôi xuống:

                                                                    -  Chú mày kiếm cách chạy bằng chân
                                                                        cho khỏe. Tao mắc chuyện cần phải
                                                                       đi gấp. Nếu có gặp tụi nó giữa
                                                                       đường trong khi mắc lo cho chú
                                                                       mày thì hai thằng đều chết vô ích.

                                                                    Tôi quay nhìn anh Cơ, trong khi anh
                                                                    gằn giọng:
                                                                    -  Tao bảo mày xuống là mày phải
                                                                       xuống, nghe chưa. Thú thật tao
                                                                       không thích mấy thằng Không
                                                                       Quân thành phố của tụi mày, chẳng
                                                                       biết đánh đấm gì cả.

               Tôi yên lặng tức tối nhìn cử chỉ bất thường của anh, và bước xuống xe, trong khi anh
               vội vàng đạp ga cho xe vọt tới.

               Lòng tôi buồn vui lẫn lộn và bối rối không suy nghĩ được gì. Tôi quay về nhà đã thấy chị
               Tuất mang con đi đâu mất, trên sàn nhà còn vương vãi vài bộ đồ con nít, bát đũa vừa
               ăn không dọn còn trên bàn, và chiếc xe Honda với chìa khoá đè trên mảnh giấy:
               -  Nếu em quay lại nhà, em nên lấy chiếc xe Honda này của anh Hưng và trốn đi mau.
                   Chị mang các cháu chạy vào nhà thờ Thái Bình rồi. Đừng tìm chị sẽ không kịp cho
                   em đâu. Nếu em không đi là em sẽ bị tụi nó giết đó. Chạy đi em… Nghe chị, chạy
                   đi…!

               Tôi vò nát mảnh giấy chị Tuất viết bỏ lại cho tôi với nước mắt rưng rưng xúc động trước
               tình nghĩa chị em mà chị đã dành cho tôi. Chị và tôi chơi với nhau từ bé học cùng lớp
               tiểu học rồi lên trung học, và chỉ xa nhau khi chị đi lấy chồng. Khi tôi vào Không Quân
               và biết chị ở Xóm Mới tôi thường về nhà chị ở mỗi lần về Tân Sơn Nhất có khoá học, và
               chơi đùa với các cháu vào cuối tuần.

               Tôi dắt chiếc xe Honda ra khỏi nhà, rồi lên xe phóng thẳng ra đường lộ trước cửa nhà
               thờ Thái Bình rồi trực chỉ chạy lên An Nhân sau khi đã khóa cửa nhà cho chị Tuất cẩn
   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245