Page 241 - Me Toi
P. 241
thận, để rồi qua chiếc cầu ngắn tử thần mà anh Cơ đã bỏ xác tại đó trước khi tôi băng
qua cầu chỉ khoảng nửa giờ.
Anh Cơ! Vận mệnh cho anh hay hạnh phúc tôi…! Anh đuổi tôi xuống xe để tôi được
sống ở lại…! Còn anh, anh lái xe đi để tìm nơi vĩnh cửu an bình không có chiến tranh,
không hận thù… sau khi anh đã chơi ván bài xì thắu cáy cuối cùng…!
Tôi phục sự can đảm và dũng khí của anh: Thà chết chứ không hàng địch và vị quốc
vong thân là ở chỗ cao quí này…!
Ba mươi mốt năm trên đất Mỹ, nơi xứ lạ có nhiều bon chen, có nhiều cơ hội và thực thể
an bình. Nhưng thực tình tôi vẫn không yên lòng, vẫn mang một cái ơn không thể trả
đối với đồng đội, đối với bạn hữu, và những người đã nằm xuống.
Tôi vẫn mường tượng đâu đây có một nỗi buồn phiền bất tận của những anh hùng
không tên tuổi, một đời chỉ biết hy sinh, họ không đòi hỏi gì hơn ngoài sự ước mong cho
nước Việt được an bình, và mọi người dân Việt được tự do hạnh phúc, nhưng quê
hương vẫn chưa yên…!
San Jose, April 28, 2006