Page 245 - Me Toi
P. 245
- Cũng có bếp điện?
- Có, nhưng không được đẹp và hoàn mỹ như cái bếp này.
- Ông Nguyên. Ở Việt Nam có xe hơi không? Ông biết lái xe?
Tôi nhìn David trong sự tò mò, và cố tìm trong ánh mắt cậu bé này có cái gì khác biệt
của sự kỳ thị hay không. Trong lòng tôi tự nhiên nổi lên sự chua chát, buồn phiền kèm
với sự bực bội của thân phận ăn nhờ, lưu vong bỏ xứ. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu bé :
- David. Tôi nghĩ rằng em nên hỏi má của em về chuyện này hay hơn. Tôi biết má
của em biết rất rõ về dân tộc Việt Nam qua lịch sử thế giới, nên bà mới bảo trợ
chúng tôi.
Bà John, nghe được tôi đối đáp với con của bà, bà quay lại nhìn tôi thật nhanh, sau đó
bà John từ tốn nói với David.
- David. Con không nên hỏi những chuyện này ở thời gian này.
Tôi nhìn thẳng mặt bà John.
- Tôi cám ơn bà về chuyện tế nhị này. Ở Việt Nam tôi cái gì cũng có thể gọi là có,
và cũng có thể gọi là không có. Tại vì người Việt chúng tôi không bao giờ nói ra
những gì mình có cho ai biết. Xin lỗi bà.
Bà John cười và nói.
- Chúng ta cần học hỏi lẫn nhau nhiều hơn, văn hoá mỗi nước mỗi khác. Không có
gì quan trọng cả. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi trả sự yên lặng cho anh em của ông sau
một ngày di chuyển mệt nhọc.
Tôi tiễn hai mẹ con bà John ra cửa, cám ơn sự đón tiếp của bà đối với chúng tôi, cũng
như sự bao bọc chúng tôi trong ngày đầu ra khỏi trại tạm cư.
Trước khi bước ra khỏi cửa, bà John quay lại nói với tôi.
- Ồ, chút nữa thì tôi quên. Hôm nay là thứ sáu, Gia đình tôi sẽ tới đón anh và Kiên
sáng Chúa Nhật. Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh trước khi tôi tới.
- Có chuyện gì quan trọng không bà John?