Page 249 - Me Toi
P. 249
Tôi nhìn thẳng vào mặt ông Ron.
- Người Việt tôi đã nổi tiếng vì nụ cười của họ. Ông không biết à ? Vui cũng cười,
buồn cũng cười, chửi cũng cười và trước khi chém giết nhau như Cộng Sản và
Quốc Gia họ cũng có thể cười. Riêng tôi, tôi cười cho sự thay đổi của lòng người
quá mau cũng chỉ vì miếng thịt bò nướng hamburger hoặc cái hot dog..!
- Nguyên, Ông nói vậy có ý gì…!
- Ông nên về hỏi Thiếu Tá Thái thì ông sẽ rõ…! Chỉ người Việt mới hiểu được người
Việt mà thôi, tôi không đủ chữ để giải thích ý của tôi đã nói …!
Sau buổi Chúa Nhật đó Ông Ron đã không tới đón chúng tôi đi nhà thờ , nhưng bà Miller
dắt Kiên đi làm cắt cỏ và dọn sạch sẽ cho một apartement cùng là hội viên của nhà thờ
với tiền công trả hàng ngày $1.50 đô la mỗi giờ.
Tôi được bà chở đi hàng ngày và giao cho từng hội viên của nhà thờ để làm việc tạp
dịch trong gia đình họ như: Sửa nhà tắm, rửa cầu tiêu, sơn nhà, lau xe, chăn ngựa v..v..
và tiền lương cũng như Kiên đã nhận.
Tôi không hiểu những người trong ban đại diện của nhà thờ này nhìn chúng tôi bằng
cặp mắt kính màu gì, nhưng Kiên đã về nói với tôi trong bữa cơm chiều :
- Chắc em hết làm nổi rồi anh Nguyên à.
Tôi nhìn Kiên an ủi, tuy nhiên tôi cũng khóc trong lòng và tủi cho đời mình..! Tôi thương
Kiên và thương chính bản thân mình trong cay nghiệt nửa đời bỏ nước tỵ nạn xứ người.
Tôi cũng tự hiểu rằng đời là một chiến trường cân não giữa kẻ có tiền và sức mạnh
đoàn kết của người nghèo. Người nghèo khổ sẽ cố chống lại cường quyền bằng chính
thân xác và máu của họ để vươn lên, kẻ có tiền sẽ dùng quyền lực đồng tiền để bắt kẻ
yếu kém hơn phải phục tùng. Và chính vì sự kiện chênh lệch giữa giàu nghèo, và sự bất
công trong xã hội loài người nên Engels, Karl Marx đã có cơ may thẩy lý thuyết cách
mạng vô sản và sự bất mãn giữa hai giai cấp giàu nghèo vào lòng Staline, Mao trạch
Đông và Hồ Chí Minh để làm những cuộc thay đổi bằng đổ máu nhân loại. Sau khi đã
thành công giới lãnh đạo cách mạng vô sản đã ngự trị trên quần chúng, và chính những
kẻ làm cách mạng này đã lại tự tạo dựng lên một giai cấp khác cho riêng họ: Giai cấp
khủng bố dân để thống trị và hưởng lợi trên xương máu của dân.
Tôi lắc đầu nói với Kiên.
- Sao vậy em ? Cố gắng đi, đời sẽ đẹp mà. Mình mới bắt đầu cuộc sống mới nên
cần phải cố gắng rất nhiều, mà còn phải kiên nhẫn hơn khi ở quê nhà !
Kiên khóc, khóc thật tình như trẻ khóc nhớ mẹ, và bỏ chén cơm đứng dậy nhìn ra ngoài
cửa kính, mắt Kiên nhìn lên bầu trời xanh thẳm không mây với cõi lòng tan nát bùi ngùi.
Tôi biết Kiên nhớ trời mây bao la, nhớ cách chim bằng nửa đời Kiên ngạo nghễ bay bổng
trước súng đạn của quân thù, nay bỗng chốc xa cơ..! Kiên quay lại nói .
- Anh không biết thôi…! Nắng ngoài trời 110 độ F như lửa đốt. Tôi mặc ba lớp áo
để tránh nắng cũng không chịu nổi. Thỉnh thoảng ngộp nắng phải vào chỗ mát
đứng cho đỡ say nắng, thì thằng chủ ở đâu đi tới kéo tôi ra chỗ nắng bắt làm
ngoài trời. Họ không có lòng nhân anh biết không !
Tôi thở dài.
- Anh cũng vậy ! Đâu có khác gì em. Anh cũng phải móc cầu tiêu, rửa chén, coi
ngựa, lau xe như một nô lệ mới cũng chỉ vì mình phải sống để vươn lên. Tuy
nhiên cũng có nhiều người bản xứ tốt. Đợi đi em, dịp may sẽ tới không ngờ cho