Page 248 - Me Toi
P. 248
- Xin lỗi, tôi là Ron. Một hội
viên của nhà thờ. Tôi đã
điện đàm với ông Kiên tối
hôm qua.
Tôi nhìn ông Ron.
- Xin lỗi, Kiên không nói với
tôi là ông sẽ tới sớm hôm
nay. Mời ông vào nhà, tôi
sẽ ra ngay.
Tôi chạy vào phòng tắm, vội vàng
đánh răng rửa mặt và thay đồ,
sau khi nhìn vào gương hai ba lần
tôi bước ra phòng khách, trong
khi ông Ron có vẻ nóng ruột bước
vòng quanh trong phòng và khi
vừa chợt thấy tôi bước ra, ông
Ron đã nhìn tôi hỏi.
- Kiên đâu? Anh ta không đi nhà thờ ngày Chúa Nhật sao ?
Tôi nhìn vào phòng ngủ qua cánh của hé mở, thấy Kiên còn ngủ mê. Tôi quay sang
ông Ron, trong khi tay kéo nhẹ cánh cửa phòng ngủ đóng lại.
- Kiên dường như không khỏe hôm nay. Tôi đi nhà thờ với ông là được rồi.
Cũng vừa lúc đó tôi nhận thấy mặt ông Ron có vẻ không vui. ông Ron gượng cười
trong khi tôi theo ông cùng bước ra khỏi nhà và lên xe đi tới nhà thờ.
Trong khi ngồi trên xe, tôi yên lặng để quan sát thái độ của ông Ron, bất chợt Ông
Ron hỏi:
- Nguyên, ông và Kiên theo đạo Phật Giáo ?
- Không?
- Vậy đạo gì?
- Công giáo.
- Tôi là một nhân viên của ban điều hành của nhà thờ, chúng tôi theo đạo Tin
Lành, và mụốn hai ông cùng theo đạo Tin Lành với chúng tôi cho được dễ dàng
hơn, Ông nghĩ sao ? Được không ?
Tôi nhìn ông Ron nghiêm nghị và lắc đầu .
- Không chúng tôi không thay đổi đạo, đạo nào cũng dạy làm điều lành, hơn nữa
đạo Công Giáo và đạo Tin lành cùng chung một quyển Thánh Kinh, tuy nhiên
khác ở chỗ người giảng thánh kinh và người áp dụng lời Thánh Kinh có đúng hay
không mà thôi.
- Nhưng nếu hai ông theo đạo Tin lành như gia đình thiếu tá Thái thì sẽ được giúp
đỡ tận tình, khỏi lo gì cả, chúng tôi sẽ tìm việc cho hai ông, và sẽ trả tiền thuê nhà cho
tới khi hai ông có việc làm vững chắc như gia đình Thiếu Tá Thái.
Tôi chợt suy nghĩ về hành động của Thiếu Tá Thái và mỉm cười một mình, trong khi Ông
Ron nhìn tôi.
- Ông cười gì vậy ?