Page 251 - Me Toi
P. 251
Kiên bỏ tôi đi qua tiểu bang California trong buổi sáng sớm, nhưng nhiệt độ đã lên
tới 85 F. Tôi nhìn theo chiếc xe bus lăn bánh mà lòng buồn vời vợi, thế là tôi đã mất
Kiên, người em kết nghĩa đã không chịu nổi cuộc sống lầm than dưới nắng lửa, dưới
cặp mắt soi mói của những kẻ có tiền và không muốn nghe những lời nịnh hót của
Thiếu Tá Thái đối với người bảo trợ. Tôi cô đơn đi dưới cơn nắng chết người của
thành phố Phoenix giữa trưa hè dọc theo con dường Came Back có xe tấp lập chạy
lên xuống ngược chiều nhau, và không có người đi bộ.
Tôi thấy mắt cay nhưng giọt lệ đã bốc hơi khô trước khi lăn dài trên má. Tôi nhớ tới
Việt Nam, nhớ mẹ cha, nhớ anh em bạn bè và thấy hạnh phúc cho những thằng đã
nằm xuống để trả nợ núi sông. Sống còn như tôi bây giờ có khác nào một kẻ đã chết
trong khi linh hồn đang thất thểu trên xa mạc, và tự buông trôi đời mình. Tôi chợt
nhìn thấy một người quần áo lam lũ tóc đen đang móc ống cống trước tiệm ăn Wine
Sheller, mừng quá tôi chạy lại và hỏi ông ta :
- Chào anh, anh làm ở đay à.
Người lạ nhìn tôi ngạc nhiên lắc đầu, trong khi tôi hỏi tiếp :
- Anh ở đâu vậy?
Người lạ lại lắc đầu, nhưng lần này anh ta nói lại với tôi bằng tiếng anh, và chỉ một
tiếng:
- No.
Tôi sực biết anh ta là người Mễ Tây Cơ, chạy qua Mỹ vì kinh tế và làm bất cứ việc gì
có thể làm để sống. Rồi vì sự buồn phiền và ác cảm với kẻ có tiền, tôi tự dưng trở
thành đồng thuyền với người Mễ không quen. Tôi đã nghĩ : Người mướn anh ta cũng
là những kẻ có tiền và lợi dụng sức lao động của anh ta với tiền công rẻ mạt như họ