Page 254 - Me Toi
P. 254

Tôi chia tay vợ chồng Jack sau cái bắt tay và ra về với lòng khấp khởi mừng vui, thế
                   là đã thoát ra khỏi sự kiềm tỏa của nhóm nhà thờ bảo trợ. Tôi sẽ gọi điện cho Kiên
                   để kéo Kiên trở lại Phoenix hầu giúp Kiên có cơ hội ăn học và anh em được gần nhau
                   trong xứ lạ cô đơn hiếm hoi người cùng giống.
                   Khi tôi vừa về tới đầu apartement với bước chân mệt mỏi vì nắng cháy, tôi đã chán
                   nản chợt nhìn thấy xe bà Miller đậu gần cửa phòng, và khi bà vừa nhìn thấy tôi bà
                   đã bước ra khỏi xe vội tiến tới phía tôi, bà cười nói với dọng thật dịu dàng và có chút
                   lo lắng:
                   -  Ông Nguyên, tôi đợi ông lâu lắm rồi ?  Kiên đâu ?
                   Tôi nhìn bà Miller.
                   -  Xin lỗi bà, Kiên đã đi rồi, hắn đi California sáng nay rồi.
                   -  Tại sao ?
                   -  Tôi không biết.
                   Bà Miller quay lại mở cửa xe, sau khi bà ngồi vào xe, bà bảo tôi :
                   -  O.K. vậy ông đi với tôi, lên xe đi.
                   -  Bà Miller.  Bà chở tôi đi đâu ? Tôi đi bộ gần mười Milles dưới nắng 115 độ F. Tôi
                       mệt quá rồi, thôi để ngày mai tôi sẽ đi với bà.
                   -  Không được đâu! Tôi đã hứa với ông Ron rồi, là sẽ chở ông tới nhà ông ta bất cứ
                       lúc nào tôi gặp ông để bàn vìệc hôm nay. Ông không cần tiền để trả tiền
                       apartement sao ?
                   -  Thưa bà Miller, có chứ tôi sẽ trả, nhưng nhà thờ đã hứa trả cho tôi sáu tháng mà
                       ! Bây giờ mới có 3 tháng thôi…! Tại sao tôi phải trả sớm quá vậy, tôi chưa có đủ
                       tiền để trả đâu! Bà biết mà ! Phải không ?   Tôi nhìn bà Miller với đôi mắt ngạc
                       nhiên pha chút giận, tôi hỏi.
               Bà Miller lắc đầu, và xuống giọng.
                   -  Tôi không biết tại sao ban điều hành của nhà thờ quyết định như vậy. Tuy nhiên
                       nếu ông có phải trả tiền tháng này, tôi sẽ giúp ông một tháng tiền riêng của tôi,
                       tuy nhiên ông phải kín miệng.
                   -  Cám ơn bà, nhưng tôi phải gặp ban đại diện, rồi sau sẽ tính.
                   -  Thì tôi đang chở ông tới nhà ông Ron đây.
                   Tôi ngồi yên lặng trong xe của bà Miller lòng chán ngán cho những gì ban đại diện
                   của nhà thờ đã  hứa, tôi sực nhớ tới những lãnh đạo của miền Nam cũng tin vào lời
                   hứa của chính trị Mỹ để rồi mất luôn miền Nam về tay Cộng Sản, cũng vì chính trị Mỹ
                   phản bội và lãnh đạo Miền Nam đã không biết thực lực tự cường để sống còn, hoặc
                   sợ chết để đành làm con múa rối hay bù nhìn trước mặt người bạn đồng minh đã có
                   dã tâm đem thí Miền Nam cho Cộng Sản để hưởng lợi trên bàn hội nghị quốc tế với
                   Trung Cộng hoặc Nga Sô.
                   Tôi chợt cười cho thân phận bèo bọt chính mình, vừa lúc xe đã đậu trước cửa ngôi
                   nhà đồ sộ. Tôi đưa mặt nhìn bà Miller, đồng thời hỏi bà .
                   -  Đây là nhà ông Ron.
                   -  Đúng rồi.
                   -  Bà nghĩ ông sẽ nói gì với tôi ?
                   -  Tôi đã biết, nhưng để ông Ron nói với ông thì hay hơn.
   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259