Page 253 - Me Toi
P. 253

-  Tôi thấy ông đôi khi có vẻ suy nghĩ. Tôi có thể giúp ông điều gì không ?
                   Tôi nhìn thẳng vào mắt Jack.
                   -  Ông thực tình muốn giúp tôi ?
                   -  Phải, ông cứ nói vấn đề nan giải của ông ra, nếu tôi giúp được tôi sẽ làm, nhưng
                       không hứa là sẽ làm được cho ông hay không.
                   -  Tôi cần việc làm.
                   -  Việc gì ông muốn làm.
                   -  Bất cứ việc gì, miễn là có tiền trả tiền tháng apartement và ăn uống hàng ngày.
                   Jack nhìn vợ như hỏi ý, trong khi Jennifer nhìn tôi.
                   -  Vậy thì dễ thôi. Tôi đang cần một Bus boy, ông làm không ?
                   Tôi nhìn vợ chồng Jack.
                   -  Bà chắc chắn mướn tôi.
                   -  Nếu ông muốn làm, tuy nhiên tùy ông quyết định.
                   -  Bà trả tôi bao nhiêu tiền một giờ.
                   -  $2.50 đô la một giờ cộng với tiền tip.  Jack quay nhìn vợ và nói.
                   -  Được rồi, Jack nói vậy thì tôi cũng bằng lòng .
                   Tôi nhìn vợ chồng Jack như thầm cám ơn, và vội tính thẩm: Mỗi ngày làm 8 giờ. Một
                   tháng sẽ có 600 đô la trừ thuế là còn khoảng 500 đô, trả tiền aparterment
                   $150.00 đô. Vậy là đủ ăn rồi.  Tôi quay hỏi Jack?
                   -  Ông Jack, tôi muốn làm cả hai ngày cuối tuần (week end) vì hiện tại tôi cần tiền.
                   Jack nhìn vợ và kéo Jennifer ra sau bếp sau khi Jack nói với tôi:
                   -  Vợ chồng tôi bàn với nhau một chuyện cần trước khi trả lời ông chuyện này.
                   Một mình tôi ngồi ăn, tôi nhìn những đĩa thịt nướng còn ăn dở, nhìn những ly rượu
                   vang còn đầy của vợ chồng Jack và hai chai đã cạn. Tôi sực nhớ tới Kiên, tôi biết
                   Kiên bỏ tôi ra đi cũng chỉ vì muốn sống thoải mái tự do hơn, và muốn kiếm công việc
                   khá hơn với tài năng sẵn có của nó, tuy nhiên căn bản vẫn là muốn cho bữa ăn của
                   hai anh em cũng có đầy rượu thịt thỏa thê cho một kiếp sống tạm bợ tầm gởi, và có
                   chút tiền gởi về gia đình. Tôi nhớ tới gia đình cha mẹ không biết ra sao, vì đã trên
                   năm trời không thể liên lạc về Việt Nam sau ngày 30, 1975.
                   Trong khi tôi đang cúi đầu miên man với nỗi nhớ và thương thân, vợ chồng Jack
                   bước tới cạnh bàn, họ không ngồi xuống nhưng ra hiệu kéo tôi đi ra ngoài cửa, trong
                   khi đi Jack nói nhỏ bên tai tôi:
                   -  Tôi sợ khách nghe được nên kéo ông khỏi bàn, đừng buồn nghe. Tôi đã nói với
                       Jennifer rồi, ông tới làm bus boy vào ngày mai từ 2:00 PM tới 10:00 PM sẽ trả
                       ông 2.50 đô la một giờ, và có tiền tip nữa, khá lắm. Nếu ông muốn làm hai ngày
                       cuối tuần thì cũng được, Tuy nhiên nếu không có khách nhiều trong hai ngày này
                       thì manager nhà hàng sẽ yêu cầu ông về bất cứ lúc nào. Ông chịu điều kiện này
                       không ?
                   -  Tôi bằng lòng điều kiện này.  Tôi gật đầu và trả lời Jack.
                   Jack ôm vai tôi và cười bằng đôi mắt
                   -  Tuy nhiên cuối năm ông phải khai thuế, và ông phải đi học, nhớ ông phải đi học.
                       Người Việt Nam của ông rất thông minh. Đừng bỏ cuộc… và phải nắm lấy cơ hội
                       của may mắn nếu có trong tương lai…!
                   -  Yes. Cám ơn ông đã giúp và cho ý kiến tốt.
   248   249   250   251   252   253   254   255   256   257   258